Hôm sau là một ngày cuối thu mát mẻ dễ chịu.
Cơn sốt của Phương Đào đã lui chút, đầu óc không còn nặng nề chóng mặt khó chịu như lúc đầu. Nàng đem một ấm trà lớn ra, xoa mắt cá chân ngồi trên bậc thềm đá phơi nắng.
Triệu chứng cảm gió vẫn chưa giảm bớt. Nơi đây không có thầy thuốc, không người xem bệnh kê đơn. Tuy nhiên, nàng vốn không thích uống t.h.u.ố.c đắng. Uống nhiều trà nóng và chịu đựng vài ngày, cảm gió cũng sẽ dần dần tốt hơn.
Cách đó không xa truyền đến tiếng ngựa xe rầm rập và tiếng người nói chuyện. Con cháu thế gia săn b.ắ.n và gia quyến của các quan lại lần lượt đi vào hành cung để ở tạm.
Tuy nhiên, sân của Cẩu Ngụy Vương không ai tiến vào, vẫn luôn yên ắng.
Nếu là trước kia, nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên ngoài, Phương Đào nhất định phải leo lên tường nhìn vài lần. Nhưng mắt cá chân bị trẹo lúc này chưa lành, không tiện cử động. Nàng chỉ có thể một bên dựng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, một bên ôm ấm trà "ực ực" uống mấy ngụm lớn.
Đột nhiên "thùng thùng" vài tiếng gõ cửa.
Đây không phải giờ Cẩu Ngụy Vương trở về, Phương Đào kỳ quái chống gậy định đứng dậy, nhưng đột nhiên lại nghĩ cổng viện không khóa, liền lớn tiếng nói: “Vào đi!”
Cổng viện mở ra, có một bà ma ma lạ mặt dẫn theo hai cô nha hoàn bước vào. Một nha hoàn ôm hộp gấm gỗ đàn hương, một nha hoàn xách một bọc vải đỏ lớn nặng trịch. Cả hai mặt mày hớn hở, bộ dạng vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-bo-tron-nguyet-minh-chau/5034531/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.