Ngã tư mà Phương Đào đang đứng là nơi giao nhau của hai con phố lớn theo hướng Nam-Bắc và Đông-Tây.
Xung quanh cửa hàng san sát, người bán hàng rong tụ tập. Kinh Đô không cấm đi lại ban đêm, nên dù đã tối trời, nơi đây vẫn đông như trẩy hội, không ngớt người qua lại.
Phương Đào lắc mình từ lưng lừa xuống.
Nàng vừa nhìn về phía Bắc ngã tư thì vừa lúc thấy mấy con ngựa lớn chậm rãi đi về phía này.
Và đi đầu, chính là vị Ngô đại nhân kia.
Phương Đào không ngờ mình may mắn như vậy, thế mà thật sự chờ được Ngô đại nhân. Nàng vội vàng dắt Đại Hôi tiến lên, dùng sức vẫy tay về phía vị đại nhân đang cưỡi ngựa cao: “Ngô đại nhân, là ta, Phương Đào...”
Ngô Du thấy nàng, đôi mắt hoa đào vui mừng sáng rực.
Hắn lập tức ghìm cương con tuấn mã dưới thân, chân dài bước một bước nhảy xuống lưng ngựa, sải bước đi về phía Phương Đào.
“Ngô đại nhân, ngài tìm được Nhị Lang chưa?” Chờ hắn đến gần, Phương Đào liền nóng lòng hỏi.
“Phương cô nương, hôm nay ta đến Thôi phủ tìm cô, nghe nói cô đã rời đi, không ngờ lại có thể gặp được cô ở đây.” Ngô Du cong môi cười, rủ mắt nhìn thẳng vào Phương Đào. “Ta đã sai người bắt đầu tìm kiếm khắp thành, nghĩ rằng không lâu nữa sẽ có tin tức. Cô nương hiện giờ ở đâu? Có tin tức, ta sẽ cho người thông báo cô.”
Phương Đào tạm thời không có chỗ để đi. Giá phòng trọ quá đắt, nàng hơi tiếc tiền để chi tiêu. Nếu có được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-nu-bo-tron-nguyet-minh-chau/5034514/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.