Trên đường về nhà, gương mặt Đinh Dĩ Nam không có một chút cảm xúc, cậu cũng không nói một câu nào. Dù cơn tức giận đã đi qua, nhưng cậu thật sự rất đau đầu.
Tuy nói tính cách của Đinh Dĩ Nam hoàn toàn không liên quan gì với sự hoạt bát. Nhưng có thể chắc chẵn một điều là cậu là người luôn cố gắng nghiêm túc làm tốt mọi công việc, ngay cả trong tình yêu cũng vậy.
Trong ba năm làm việc cùng Hoắc Chấp Tiêu cậu luôn cố gắng tìm hiểu nếp sống của hắn. Nhưng đến tận ngày hôm nay, cậu mới nhận ra Hoắc Chấp Tiêu hoàn toàn khác với những gì cậu biết về hắn. Cậu cực kỳ không thích cảm giác mông lung này, cậu muốn hắn như trước đây, để công việc của cậu có thể thuận buồm xuôi gió.
Ô tô chậm rãi đi vào tầng hầm gửi xe khu chung cư của Hoắc Chấp Tiêu, trong đầu Đinh Dĩ Nam vẫn luôn nghĩ cách để làm thế nào công việc có thể trở lại quỹ đạo như trước. Có lẽ cậu nên xin nghỉ phép, coi như cho bản thân một quãng thời gian nghỉ ngơi, cũng nhân cơ hội này để Hoắc Chấp Tiêu quên đi chuyện đêm qua, biết đâu hai người có thể quay lại mối quan hệ trước đây.
Nhưng Đinh Dĩ Nam chưa kịp quyết định, thì nghe thấy Hoắc Chấp Tiêu nói "Sáng mai chúng ta không cần đến công ty".
Đinh Dĩ Nam tắt máy xe, quay qua nhìn Hoắc Chấp Tiêu.
"Mai chúng ta sẽ đi thôn Tam Dương công tác" Hoắc Chấp Tiêu nói "Ở đó có một dự án mới".
"Dự án mới?" Đây là lần đầu tiên Đinh Dĩ Nam nhận được thông báo công việc như vậy. Bình thường, phòng kế hoạch sẽ thông báo dự án mới qua cậu, cậu sẽ dựa theo lịch làm việc của Hoắc Chấp Tiêu rồi cậu mới quyết định có nhận dự án này hay không.
Hiện tại trong tay Hoắc Chấp Tiêu còn một dự án lớn, là dự án thiết kế trung tâm thương mại, dự án đó đã xong gian đoạn khảo sát mặt bằng, bây giờ chính là lúc công việc của hắn bận nhất.
"Anh có thời gian làm sao?" Đinh Dĩ Nam hỏi.
"Dự án thiết kế trung tâm thương mại kia đã được chuyển cho Trần Dương rồi" Hoắc Chấp Tiêu nói "Hiện tại tôi rất rảnh".
Lúc nói câu này, sắc mặt của Hoắc Chấp Tiêu không có một biểu cảm nào dư thừa, giống như hắn đang nói một câu chuyện nhỏ trong cuộc sống hằng ngày. Nhưng đối với Đinh Dĩ Nam thì đây là một tin rất bất ngờ.
Cậu có chút giật mình trong nháy mắt, cố gắng sắp xếp lại thông tin vừa nhận được, khẽ cau mày hỏi "Đây là ý của sếp tổng Hoắc sao?"
"Ừm" Hoắc Chấp Tiêu nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Chuyện này quyết định khi nào?" Đinh Dĩ Nam hỏi tiếp.
"Tối hôm qua" Hoắc Chấp Tiêu đáp "Sau khi gã trúng số ở Lam Điểm".
Trúng số...
Chỉ có trúng sổ xố người ta mới gọi là trúng số, Hoắc Chấp Tiêu dùng từ này để hình dung giải thưởng của Lam Điểm, nghe có có chút mỉa mai, nhưng Đinh Dĩ Nam nghe hiểu, Hoắc Chấp Tiêu đang tự mỉa mai bản thân, việc hắn từng lấy được giải thưởng ở Lam Điểm cũng giống như sự may mắn khi trúng số vậy.
Đinh Dĩ Nam chợt nhớ lại, đêm qua cậu cũng mỉa mai hỏi hắn "Không lấy được giải thưởng anh rất vui vẻ à", câu nói này của cậu chắc cũng mang theo lực sát thương không kém câu "Bạn trai của cậu đang ở trên giường của người khác" lực sát thương chắc không khác nhau là mấy, đều đâm đối phương một nhát dao.
Chả trách lúc nãy ở cửa hàng âu phục, Hoắc Chấp Tiêu nói hắn có chút chán. Bây giờ Đinh Dĩ Nam coi như cũng hiểu được nguyên nhân, hoá ra hắn không nói dối, hắn đúng là rảnh đến phát điên.
"Anh nói ngày mai có hẹn với khách hàng quan trọng..." Đinh Dĩ Nam dừng lại một chút "Là khách hàng đó sao?"
"Đúng" Hoắc Chấp Tiêu đáp "Trưởng thôn của Tam Dương".
Thôn Tam Dương muốn xây dựng một thư viện công cộng, hưởng ứng chính sách khuyến khích toàn dân đọc sách. Đích thân thị trưởng thành phố mang dự án này đến gặp Hoắc Huân, mong công ty kiến trúc Cửu Sơn nhận dự án này. Hoắc Huân nhận dự án này nhưng không thu phí, chính là để tạo mối quan hệ tốt với thị trưởng. Cho nên dự án này đối với Hoắc Chấp Tiêu là làm việc không công, hơn nữa công việc này phải tiếp xúc với quan chức nhà nước, nên càng phải thận trọng trong lúc xã giao.
Một bên là dự án thương mại có giá vài triệu, một bên lại là dự án miễn phí. Tuy Đinh Dĩ Nam có lương cơ bản hàng tháng, chẳng liên quan đến công việc của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng ít nhiều cậu cũng cảm nhận được sự kỳ lạ, bởi Hoắc Chấp Tiêu chưa bao giờ phải trải qua chuyện như vậy trong công ty.
"Đi nông thôn mà mặc âu phục cao cấp thì không thích hợp"
Lúc xuống xe, Đinh Dĩ Nam đưa túi quần áo cho Hoắc Chấp Tiêu, sau đó dùng ánh mắt nhìn túi quần áo khác còn trong tay. Chính là bộ âu phục cao cấp Hoắc Chấp Tiêu chọn cho cậu, gặp mặt lãnh đạo nhà nước mặc âu phục bình thường của cậu cũng không coi là bất lịch sự.
"Lát nữa tôi sẽ đi trả lại bộ đồ này" Đinh Dĩ Nam nói. . Đam Mỹ H Văn
"Sao cậu lại muốn trả lại" Hoắc Chấp Tiêu khẽ cau mày "Chẳng nhẽ bộ đồ tôi chọn không đẹp sao?"
"Không phải vậy" Đinh Dĩ Nam đáp "Nhưng mặc nó không hợp để đi gặp trưởng thôn"
"Cậu có thể mặc lúc khác"
Đinh Dĩ Nam không đáp, hôm nay cậu thật sự không thể hiểu nổi Hoắc Chấp Tiêu, có phải do chuyện xảy ra đêm qua hay công việc của hắn đang gặp khó khăn. Nhưng dù sao trong tình huống này, cậu nghĩ rằng để sếp tiêu tiền lung tung không phải là lựa chọn đúng đắn.
Sau một lúc im lặng giằng co, cuối cùng vẫn là Hoắc Chấp Tiêu lên tiếng trước "Trợ lý Đinh".
Giọng hắn không mang theo cảm giác cường thế như bình thường, mà đem lại cảm giác mệt mỏi "Tôi đã đủ chuyện rồi, cậu còn muốn đối đầu với tôi hay sao?"
Đinh Dĩ Nam mím môi, cậu muốn theo bản năng như lúc làm việc bình thường, liệt kê những lý do chính đáng cho hắn nghe. Nhưng cậu đột nhiên nhận ra, khi công việc dính líu đến quan hệ cá nhân, cái gọi lý do chính đáng sẽ trở lên vô nghĩa.
Giống như khi cậu yêu đương với Hàn Thạc, bình thường gã rất hay bất mãn với công việc của cậu, hắn nói nó chiếm dụng quá nhiều thời gian, cậu cũng đã từng cố gắng liệt kê các công việc ra, chứng minh với gã rằng cậu không thể có rút ngắn thời gian làm việc được, nhưng dù cậu có nói gì đi chăng nữa cũng không thể khiến Hàn Thạc ngừng bất mãn với công việc của cậu.
"Tôi muốn tiêu tiền" Hoắc Chấp Tiêu nói "Việc này khó khắn đến thế sao?"
Đinh Dĩ Nam im lặng một lúc, không phản bác hắn "Tôi hiểu rồi" cậu nói tiếp "Sáng mai tôi sẽ đến đón anh".
Hoắc Chấp Tiêu chỉ đang giải toả tâm trạng.
Đinh Dĩ Nam sau khi đưa ra kết luận này, gánh nặng lòng cậu cũng tự nhiên mà biến mất.
Rượu, tình yêu hay tiền bạc chính là nơi giải toả tâm trạng của Hoắc Chấp Tiêu, hắn muốn làm gì thì làm. Kể cả chuyện cùng Đinh Dĩ Nam lên giường cũng vậy, tiêu tiền không chớp mắt cũng thế, chỉ cần khiến hắn không nghĩ đến chuyện không vui là được.
Thật ra Đinh Dĩ Nam cũng như vậy. Cậu cùng Hoắc Chấp Tiêu uống rượu, cùng hắn lên giường cũng chẳng không phải là để mua vui sao? Tất nhiên cậu không thể giống hắn, tuy rằng cậu cũng muốn giải toả tâm trạng, nhưng kinh tế của cậu không cho phép cậu tiêu sài hoang phí như Hoắc Chấp Tiêu.
Dự định xin nghỉ phép một thời gian của cậu giờ đã bay theo mây khói rồi, hiện tại cậu phải về nhà để chuẩn bị đồ đi công tác.
Cũng may giờ cậu đã hiểu được những hành động kỳ lạ của Hoắc Chấp Tiêu rồi, coi như cũng khiến cậu thoải mái một chút, càng không phải lo lắng công việc không thể quay trở lại quỹ đạo bình thường.
Bởi vì mất khá nhiều thời gian ở cửa hàng âu phục, nên sau khi mua thức ăn về nhà làm cơm, thu dọn hành lý chuẩn bị cho ngày mai, rồi làm mấy việc linh tinh đến tận tối mới xong. Giờ cậu mới đến siêu thi mua bốn cái hộp về, dọn dẹp đồ đạc của Hàn Thạc.
Bình thường Đinh Dĩ Nam rất gọn gàng, cậu luôn để đồ lót, tất của hai người ra riêng biệt, nhưng mỗi lần Hàn Thạc lấy đồ đều khiến nó rối tung lên.
Tuy hai người mới ở chung được hơn một năm, nhưng trừ quần áo đi làm, có vài thứ đã khó phân biệt đâu là của cậu, đâu là của gã. Đinh Dĩ Nam đành nghiêm túc nhớ lại đâu là thứ Hàn Thạc mua.
Nhớ đi nhớ lại, không thể tránh khỏi việc kiến cậu đau lòng.
Đinh Dĩ Nam không phải động vật máu lạnh, tuy nói cậu là người nghiêng về lý trí, nhưng khi bị tổn thương cậu cũng sẽ rất đau khổ. Dù sao tình cảm cũng hơn một năm đâu thể nói hết là hết được, tâm trạng bỗng nhiên trở lên trống rỗng, dường như không có thứ gì có thể lấp đầy tâm trạng của cậu.
Nhưng nếu xét về lý, cậu biết bản thân mình cần tục bước về phái trước. Dù cậu và Hàn Thạc có tiếp tục cũng không có cách nào giải quyết được mâu thuẫn của cả hai, đâu thể dựa vào ký ức đẹp rồi coi như không có chuyện gì mà sống mãi được, chia tay chính là việc phải làm.
Cậu thu xếp đồ đạc được một nửa, cửa bỗng vang lên âm thanh của khoá điện tử được mở.
Hàn thạc đi nhanh vào trong nhà, bỏ vali xuống kéo Đinh Dĩ Nam vào cái ôm của gã.
"Vợ à" gã chôn đầu vào hõm cổ của Đinh Dĩ Nam, giọng buồn buồn gọi cậu một tiếng. Gã cao hơn Đinh Dĩ Nam, nên dáng vẻ gã cúi người mang cảm giác cực kỳ oan ức.
Trong quá khứ cậu từng rất thích dáng vẻ này của gã, chỉ cần gã làm nũng cậu liền bó tay toàn tập. Nhưng chuyện đã đến nước này, cậu hít một hơi thật sâu, lạnh như băng thả ra hai chữ "Buông ra".
Hàn Thạc làm như không nghe thấy, trái lại gã ôm cậu càng chặt, như chăc chẵn rằng chỉ cần làm như thế Đinh Dĩ Nam sẽ không làm gì được gã.
"Tôi cho anh ba giây" đây là báo hiệu cơn giận của Đinh Dĩ Nam đang đến "Ba".
Đến tận khi Đinh Dĩ Nam đếm đến một, Hàn Thạc mới chậm chạp buông cậu ra.
"Vợ, em ngủ với tên sếp kia của em rồi sao?" Hàn Thạc nhìn Đinh Dĩ Nam, đôi mắt gã cẩn thẩn mang theo chút mong chờ rằng đây không phải sự thật.
Đinh Dĩ Nam đi về phía sofa rồi ngồi xuống, mặt không đổi sắc trả lời "Đúng vậy"
Mọi mong mỏi của hắn liền tan như bọt biển, Hàn Thạc nặng nề thở một hơi, lầm bầm nhỏ giọng nói "Anh biết rồi".
Đinh Dĩ Nam nghe vậy liền nhíu mày.
"Em mỗi ngày đều dành rất nhiều thời gian ở chung với hắn, sao lại không phát sinh quan hệ được cơ chứ?"
"Anh có ý gì?" Đinh Dĩ Nam không thể tin được mà nhìn gã, trái tim như đông cứng lại.
"Chắc hai người đã ngủ với nhau rất nhiều lần rồi" Hàn Thạc cười khổ một tiếng "Như vậy có thể coi như chúng ta hoà nhau, chúng ta làm lại từ đầu được không em?"
"Hàn Thạc" Đinh Dĩ Nam cố gắng đề cơn giận xuống "Anh nói là tôi với hắn ngủ với nhau nhiều lần, thì chúng ta mới hoà nhau đúng không?"
"Cái gì?" Hàn Thạc ngẩn ra, gã còn chưa kịp hiểu được ý của Đinh Dĩ Nam.
"Thôi" Đinh Dĩ Nam thở dài một hơi "Chúng ta chia tay, tôi không muốn nói nhiều với anh".
"Anh không chia tay" Hàn Thạc có chút bối rối "Vợ à, em còn yêu anh đúng không? Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu mà".
"Đừng gọi tôi là vợ" Đinh Dĩ Nam nói "Trong ngày hôm nay, anh chuyển khỏi nhà tôi đi".
"Anh không muốn" Hàn Thạc đẩy Đinh Dĩ Nam ngã xuống sofa "Anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?"
Lại là chiêu này.
Mỗi lần Hàn Thạc đuối lý, gã luôn dùng chiêu này, dùng tình dục để gạt mọi chuyện đi.
Đinh Dĩ Nam vốn không định tính toán với gã, nhưng bây giờ khác rồi, cậu đã hết sạch kiên nhẫn với Hàn Thạc.
"Đừng đụng vào tôi" Đinh Dĩ Nam lấy một cái gối đập vào mặt Hàn Thạc, gã trực tiếp ngã xuống đất.
"Anh không đi thì tôi đi" Đinh Dĩ Nam đứng dậy cầm lấy vali của cậu "Ngày mai tôi đi công tác, hy vọng khi trở về sẽ không nhìn thấy anh xuất hiện trong nhà tôi".