Lương Ưu Tuyền chạy đếnsau khung sắt, thứ đầu tiên đập vào đáy mắt chính là xe moto. Xe ngã trên đất,hơn phân nửa thân xe đã nằm trên thùng giấy trong đống phế tích sụp đổ, lốp saucủa xe vẫn còn đang xoay tròn trong không trung.
Chỉ thấy một vũng máutươi tràn ra từ sau thân xe.
Lương Ưu Tuyền rất muốnchạy hơn để hất những cái thùng giấy và mảnh gỗ của đạo cụ đang đè lên Tả Húckia ra, nhưng chân tựa như đeo chì, hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng khuỵuxuống trong đống bụi mịt mù. Cô dùng sức đánh vào đùi mình, dùng tay bám vàonhững thanh sắt rải rác xung quanh để đứng dậy…
“Đừng chết, anh không thể chết được, emvẫn đang chờ anh cưới em cơ mà…”
Lương Ưu Tuyền không biếtbiểu cảm của mình lúc này như thế nào. Nước mắt làm tầm nhìn của cô mơ hồ, phíatrước bị che khuất bởi những đạo cụ đổ vỡ của vách núi, tiếng động cơ của xemoto lấp kín thị giác của cô khiến cô không nghe được tiếng bước chân của nhữngnhân viên công tác đang đuổi theo mình, tưởng rằng không có ai đến cứu Tả Húc,cô chỉ có thể kêu lên, gào thét cầu cứu.
Cuối cùng, Lương Ưu Tuyềndùng toàn lực đẩy chiếc xe máy ra… Nhưng mà một cánh tay dính đầy máu tươi làmcô muốn chết ngất.
Cô nằm rạp trên mặt đấtnắm chặt cánh tay huyết thịt mơ hồ cơ, chỉ mới kéo nhẹ một cái mà cánh tay đãbị cô lôi hẳn ra, giống như không còn giữ níu giữ nó lại nữa.
Hiển nhiên, một cánh taycủa Tả Húc đã đứt rời.
Cô không dám kéo nữa,những thứ trong bụng ọc lên đến tận họng lại không cách nào nôn ra, chỉ có thểnuốt xuống. Lương Ưu Tuyền ngã khuỵu xuống đất, muốn ngất xỉu. Ngay sau đó, côgiống như phát điên vứt tất cả những hòn đá và thùng giấy ra, lại sợ sẽ rơi vàoTả Húc đang bị thương, cho nên bất kể vật gì cô cũng ném thật xa thật xa. Haichân cô nhũn ra, toàn thân run rẩy, dù mu bàn tay đã bị dây kẽm cứa rách cũngkhông hề hay biết.
Cô muốn mắng chửi Tả Húcthật to, nhưng những lời mắng mỏ lên án mạnh mẽ cứ kẹt trong cổ họng, một chữcũng không nói ra. Chỉ cần hắn còn sống, dù là tàn phế cũng được, cô sẽ chămsóc hắn cả đời, chỉ cần còn sống mà thôi.
“Có ai không, có ai không…” Lương Ưu Tuyền khản giọng la lên, đối mặt với khungcảnh lộn xộn cao ngất trc mắt, một mình cô biến thành nhỏ bé. Nhưng không cóngười đến giúp cô, không có ai giúp cô chuyển những mẩu đá vụn đủ khả năng đèchết Tả Húc kia ra!
Vì thế, Lương Ưu Tuyềnluống cuống cầm điện thoại lên gọi cấp cứu, nhưng cô không phân biệt được nútnào với nút nào. Chiếc điện thoại rơi xuống đất, chui qua những khe hở, khôngbiết rơi ở đâu.
Cô là cảnh sát hình sự,đã nhìn vô số người bị thương, thậm chí có thể vừa xem những tấm ảnh chụp máume be bét vừa ăn cơm, nhưng hôm nay, đến dũng khí để nhìn cô cũng không có.
“Không được chết, anh nghe được em nóikhông Tả Húc?! Mặc kệ anh biến thành dạng gì em cũng sẽ không bỏ anh, dù làtiểu tam, tiểu tứ hay tình nhân nhị nãi gì tìm đến em cũng không bỏ cuộc! TảHúc anh không được bỏ cuộc! ~”
Lương Ưu Tuyền khóc đếnkhông thể hô hấp, động tác vận chuyển đá càng lúc càng nhanh. Cô sẽ không ngừnglại, cho dù cô chỉ còn một hơi thở cũng tuyệt đối không dừng lại.
…
Đúng lúc này, một âmthanh không vội không chậm vang lên sau lưng cô:
“Lương tiểu thư, đá sắp sập rồi, mau rađây ah, rất nguy hiểm đấy, không cần lo cho sống chết của Tả Húc nữa đâu…”
“Không muốn chết thì cút ra xa cho chịđây!”
Lương Ưu Tuyền mạnh mẽquay đầu lại, tức giận mắng. Nhưng khi cô thấy rõ người trước mắt là ai, suynghĩ của Lương Ưu Tuyền đình trệ một giây.
Cô dùng sức dụi dụi mắt,thế mới phát hiện Tả Húc vẫn còn sống sờ sờ đang đứng sau lưng mình.
Tả Húc nghiêng đầu, nhìncô cười, hai tay giơ lên xoay một vòng, chứng minh tứ chi của hắn vẫn hoàn hảo,không tổn hại.
Lương Ưu Tuyền cứng nhắcnhìn hắn, không nói được cảm giác lúc này là tức giận hay là may mắn, cô launước mắt, rút cánh tay đang nằm trong đá vụn ra: Móa! Là hàng giả!
Cùng lúc đó, đám nhânviên trốn sau đống phế tích nhao nhao đi ra, cùng nhau dọn dẹp 3 met vuông môhình phế tích.
Lương Ưu Tuyền chăm chúnhìn đống “phế tích” đang chậm chạp di chuyển, bỗng dưng giật bắn người, đi đếnmô hình phế tích xem xét, giật mình phát hiện cái đống lổn ngổn này đều là làmtừ nhựa plastic, phía sau còn giấu một cái nệm khí phồng to, đương nhiên làbiện pháp bảo hộ Tả Húc không bị thương. Đương nhiên, mấy hòn đá và thùng giấythật chỉ có mấy cái đè lên cánh tay kia.
Nói đến giản một chút,“vách núi” cao 5m và “phế tích” cao 3m tạo thành một hình tam giác, Lương ƯuTuyền bị nhét vào giữa hình tâm giác, hai bức tường ngăn cản, hóa ra khi cô ởbên cạnh gào khóc thì những người khác vẫn đứng sau vách tường đạo cụ xem náo nhiệt?
Xoẹt xoẹt xoẹt, Lương ƯuTuyền tức đến sùi bọt mép, xắn ống tay áo lên tới gần Tả Húc.
“Anh biết em sợ thế nào không? Anh còn đùaem?!~” Cuối cùng Lương Ưu Tuyền đã biết vì sao không có aiđến cứu Tả Húc, bởi vì chỉ có cô là điên điên dở dở tin vào vở hài kịch này!
Tả Húc thấy cô khí thếhung hung*, giơ cao hai tay lùi lại, giải thích:“Kịch bản do anh thiếtkế không tệ đúng không? Đừng nóng giận đừng kích động chứ, hơn nữa mấy cái đạocụ mô phỏng này là anh phải bỏ ra không ít tiền đấy, còn không phải là để thửlòng em…”
(* bỏ dầu vào lửa, hay làđang tóe lửa nhỉ?)
Cái đức hạnh đã lâu khôngbị ăn đòn kia vẫn như vậy. Phải nói, cũng tại Lương Ưu Tuyền không để ý đếnđiểm quan trọng nhất, phim về tình yêu của một người mù làm sao lại có cảnh bayqua vách núi được chứ?
Lương Ưu Tuyền chỉ biếtlà mình đã bị chơi xỏ. Cô dùng ánh mắt lướt qua đám nhân viên xung quanh, dùngmột chút lý trí cuối cùng còn sót lại đẩy Tả Húc lùi về phía sau đống đạo cụ,lập tức túm cổ Tả Húc: “Hôm nay em không đánh anh máu chảy đầu rơi, em không họLương!”
Nói xong, cô giơ nắm đấmlên. Tả Húc lập tức dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lôi ra một đốngphiếu, xòe ra trước mặt cô như đang xòe bài. Hắn rút trong đó ra một tờ, xétoạc.
Nắm đấm của Lương ƯuTuyền dừng giữa không trung, trừng mắt nhìn mấy cái phiếu handmade xấu xí kia.
Nếu cô nhớ không lầm thìđây là trò hề ngây ngô cô với Tả Húc làm lúc ở bệnh viện. Lúc ấy cô không biếtnên đối phó với sự truy vấn của bạn trai cũ Lâm Trí Bác như nên, cho nên đànhnhờ Tả Húc cứu giúp. Nhưng Tả Húc, do trường kì chịu đựng sự áp bức của cô, nênkhông đồng ý giúp. Lương Ưu Tuyền vì để Tả Húc đồng ý giả làm bạn trai mình,nên đã ra điều kiện: cho phép Tả Húc vẽ mười tờ phiếu miễn đánh, nếu trong lúccô không khống chế được cảm xúc mà giơ ra thì sẽ được hưởng “đặc xá”.
Mười phiếu đã dùng mấtba, còn dư bảy cái, hắn lại vẫn còn giữ sao?!
Tuy làm người phải giữchữ tín nhưng Lương Ưu Tuyền không kiềm chế được cảm xúc muốn đánh hắn, vừa rồicô gần như bị hù chết ah. Hận không thể cùng hắn mai táng trong đống phế tích,hắn lại nói với cô đây chỉ là một màn kịch!
Tả Húc chăm chú nhìn nắmđấm nhanh nhẹn của cô, lập tức lấy tờ phiếu thứ hai, xé toang;
“Chẳng lẽ chỉ trước chuyện sống chết emmới bằng lòng thừa nhận tình cảm đối với anh sao? Nếu lúc đó anh chết thật thìsao? Em bây giờ sẽ không cảm thấy hối hận à?… Chờ anh nói xong sẽ cho em thờigian lên án, giờ cứ nghe đi đã.”
Lương Ưu Tuyền nheo mắtlại, tay nắm chặt đến mức xương kêu lên. Cô một tay nắm áo hắn đẩy lên tườngđạo cụ, nhưng còn chưa kịp phản bác, lời nói đã bị bao phủ trong lòng bàn tayhắn.
Tả Húc lấy tờ phiếu thứba, xé toang;
“Anh từng nói với em, dù gặp phải chuyệngì đi chăng nữa, anh cũng sẽ giải quyết. Hoặc nếu em có thể tự mình gánh vác áplực cũng được, em được không?”
Tả Húc xé tờ phiếu thứtư;
“Là em dạy cho anh một thứ tình yêu thuầnkhiết không tạp chất, nhưng khi anh tin tưởng trên đời này thật sự có một loạitình cảm sạch sẽ như vậy, em lại rút lui. Anh hiện giờ muốn hỏi em, em hiểu cáigì gọi là yêu sao?”
“Em!…”
“Yên lặng.”
Tả Húc làm động tác khôngđược lên tiếng, rút phiếu thứ năm ra, cũng xé toang;
“Anh thừa nhận, chuyện đối tượng kết hôncủa em là do anh lên kế hoạch phá hư đấy. Nếu như em vẫn cố chấp như thế, anhsẽ tiếp tục phá hư.”
Tả Húc bỏ qua sự tức giậntrong mắt cô, lôi tờ phiếu thứ sáu ra;
“Ai đảm bảo được cuộc sống sẽ không baogiờ có sóng gió? Anh có thể vì em buông tha tất cả trước mắt, mà em vẫn nhútnhát như vậy. Nếu em thật lòng đi theo anh, với dũng khí em của em, lẽ nào cònsợ táng gia bại sản?”
“Dù anh không liên tục nói từ ‘yêu’ nhưngchẳng lẽ em không cảm nhận được tình cảm của anh với em hay sao? Biết em thíchgiả ngốc, anh chỉ còn cách nói trực tiếp cho em biết… Em nói chia tay, anh sẽtôn trọng em; em muốn quay lại, anh vẫn đợi em. Lý do chỉ có một, anh yêu em,Lương Ưu Tuyền.”
Nắm đấm của Lương ƯuTuyền dừng trước không trung, đúng vậy, tại giây phút không biết Tả Húc sốnghay chết thế nào, cô chẳng cần gì, mặc kệ tất cả, chỉ cần hắn bình yên vô sự,chỉ cần hắn không việc gì, chuyện gì cô cũng có thể đồng ý, dù là yêu cầu gì đichăng nữa.
Chậm rãi, cô rủ tayxuống, đặt ở cổ Tả Húc, những giọt nước mắt nóng hổi làm ướt áo sơ mi của hắn,giội tỉnh lòng cô.
Cái gì cũng không cầnnói, thiên hữu bất trắc phong vân*, người có sớm tối họa phúc, nếu một phúttrước tính mạng quý giá của Tả Húc đã thật sự mất đi, cô cũng không muốn sốngnữa.
(* đại loại là kiểu ‘taihọa không lường được trước’.)
Cái gọi là khó khăn, đơngiản chính là tự mình tạo ra những bức tường cao. Nếu đã có thể dựng lên, đươngnhiên có năng lực phá bỏ, hoàn toàn có thể tự mình dũng cảm hơn. Một khi đã phátan lớp vòng vây, mới phát hiện những phiền toái cùng phức tạp như vậy hoang đườnghài hước đến cỡ nào.
Cô phải thừa nhận, conđường tình yêu gian khổ này chính là tự cô tạo ra. Khi cô phát hiện ra tươnglai mù mịt, cô có ý định chạy trốn, giống như chân lý “Trái Đất vẫn quay dù cóvắng bóng ai”.
Đúng vậy, Trái Đất rấtlớn, bao gồm tất cả mọi thứ. Không gian chúng ta đang sống dù không có Tả Húccũng chẳng sao, nhưng thế giới của cô rất nhỏ rất nhỏ, thiếu đi một Tả Húc, nóthật sự không còn xoay chuyển nữa.
“Em cũng yêu anh… Rất yêu anh…”
Lương Ưu Tuyền ôm hắnthật chặt, chậm chạp mở mắt.
Còn Đỗ Mai Mai lúc nàyđang đứng sau lưng Tả Húc. Lương Ưu Tuyền nhìn thấy cô, cùng Đỗ Mai Mai nhìnnhau vài giây. Cô đã không còn buông đôi tay đang ôm Tả Húc thật chặt ra nữa.
Trong mắt Đỗ Mai Mai ầngậc nước. Trong ánh mắt ấy của cô không có ghen ghét, càng không có oán hận, màchỉ là vì đã bị cảm động và thuyết phục bởi một màn trước mắt.
…
Quay ngược dòng thời giantrở về buổi sáng hôm ấy, chính là buổi sáng Đỗ Mai Mai cố ý hãm hại Lương ƯuTuyền. Đỗ Mai Mai đoán được Lương Ưu Tuyền tính tình nóng nảy nhất định sẽ gọilại đòi công đạo, cho nên cố ý để Tả Húc nghe điện thoại. Kết quả quả nhiêngiống như dự đoán, Tả Húc đã hiểu lầm Lương Ưu Tuyền, hơn nữa vì thế mà sự việcồn ào này sẽ kết thúc trong buồn bã.
Sau khi Tả Húc cúp máy,suy nghĩ một lát, nói với Đỗ Mai Mai trước ngồi thẳng dậy. Đỗ Mai Mai làm theo,Tả Húc lập tức kéo chiếc khóa trên vỏ gối của cô, khiến một cái điện thoại khácrơi xuống giường.
Đỗ Mai Mai tất nhiênkhông nghĩ tới Tả Húc sớm đã biết cô còn một máy khác, kế hoạch bại lộ, cô cốngăn tiếng kêu, căng thẳng không được nói được nửa lời. Nhưng mà Tả Húc khôngcó xem nội dung tin nhắn, chỉ là cười, một nụ cười không nhìn ra cảm xúc, nóinhững lời đủ khiến Đỗ Mai Mai hồn phi phách tán.
Hắn nói: “Số điện thoại nàychị chỉ dùng để liên lạc với hai số điện thoại khác. Một người là Lương ƯuTuyền. Một người khác tôi cũng biết, chính là thủ phạm của vụ buôn lậu súngống. Hơn nữa, chính tên thủ phạm này vì muốn tôi giữ kín như bưng, đã kích nổbom hẹn giờ. Sở dĩ tôi tha cho anh ta, lại cho ăn ta công ăn việc làm, là vì đólà bà con xa của chị. Đương nhiên, tôi xác định chị cũng không biết rõ về vụbuôn lậu. Nhưng mà, khó có thể tưởng tượng ra ah Đỗ Mai Mai? Tôi nghĩ, chị cốgắng dấu diếm quan hệ của hai người đơn giản chỉ vì để hắn dễ dàng giám sátnhất cử nhất động của tôi. Ba năm qua, vì để chị an tâm trị liệu, một chữ tôicũng không nói. Hôm nay tôi sẽ nói, là vì chị đang tổn thương người con gái tôiyêu.”
“Hắn dùng boom nổ cậu? Vì sao cậu khôngnói với tôi?!” Đỗ Mai Mai bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, cô cuối cùnglà đã để cho cái ma quỷ nào đến bên cạnh Tả Húc? Càng châm chọc là, cô tự cholà mình thông minh, một chút thủ đoạn nhỏ đã sớm khiến Tả Húc trở thành mộtngười cần báo ân, thậm chí, Tả Húc vì chiếu cố tâm tình của cô, còn có thể giảcâm giả điếc nhiều năm như vậy.
Tả Húc vẫn bình tĩnh, hắnthống hận tất cả những kẻ nhiễu loạn trị an xã hội. Chính như lời Lương ƯuTuyền, trong một khẩu súng có thể chứa ít nhất năm viên đạn, một viên là mộtmạng. Ai đáng chết? Chính những kẻ vì thỏa mãn tư dục mà buôn bán súng ống,thuốc phiện là đáng chết nhất!
Cho nên, sau khi hắn suynghĩ kĩ càng, liền sử dụng điện thoại công cộng tố giác, nhưng hắn không nóivới cảnh sát chủ mưu đúng là tài xế của hắn, Trương Cường. Hắn chỉ dùng cáchcủa bản thân để cảnh cáo những bọn phần tử xấu kia, đình chỉ a, đây là cơ hộicuối cùng của mấy người đó. Tóm lại, xét đến cùng, hắn vẫn là vì bận tâm đếntâm tình của Đỗ Mai Mai nên mới không tự mình bắt tất cả những kẻ đằng sau.Đương nhiên, nếu Trương Cường gian ngoan mất linh, vậy đừng trách hắn “vong ânbội nghĩa” nữa.
Sau khi nghe xong, cảngười Đỗ Mai Mai đều cứng lại. Cô trầm mặc rất lâu, chuyện cũ hiện ra rõ mồnmột trước mắt, cô không thể không đào ra những bộ mặt đen tối nhất đáy lòng.Thật ra Tả Húc cũng chẳng thiếu nợ gì cô, năm năm qua hắn vẫn tận lực chăm sóccô, bất luận hắn mệt mỏi hay bận rộn cũng đều không tức giận với cô. Bất luậncô cố tình gây sự hắn vẫn mỉm cười đối mặt. Đương nhiên, Đỗ Mai Mai cũng chưatừng oán trách Tả Húc, chỉ là hi vọng lợi dụng bệnh tật này để có được một tìnhcảm không dễ xuất hiện.
Nhưng mà, sự ích kỉ củacô suýt nữa đã hại Tả Húc, hôm nay cô mới nhận ra, không biết có tính là chưamuộn hay không.
Hiện tại, Tả Húc đã triệtđể biểu lộ thái độ, tuy cô không hiểu Lương Ưu Tuyền có bao nhiêu mị lực, nhưngcô thật sự không phải toàn bộ là vì ghen ghét mà phá rối, cô cũng muốn bảo vệTả Húc không bị tổn thương, sợ rằng Lương Ưu Tuyền là vì một mục đích nào khácmới tiếp cận Tả Húc, nhưng mỗi lời nỗi, mỗi cử chỉ của Tả Húc đều chứng minhrằng hắn yêu Lương Ưu Tuyền sâu đậm, mặc dụ Đỗ Mai Mai lo lắng nặng nề cũng chỉcòn cách giơ cao cờ trắng lên hàng.
Cô nói: “Được rồi, nếuLương Ưu Tuyền cũng yêu cậu như vậy, vậy, chứng minh cho tôi đi…”
…
… Vì vậy nên mới có cáitai nạn xe cộ được tỉ mỉ bày bố này, Tả Húc vì để có một màn ngã xe hoàn mĩkhông biết đã phải tập qua bao nhiêu lần. Không ai biết rõ về những vết sẹo dấutrong quần áo kia.
Hắn luôn tuân theo mộttôn chỉ, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị, tình yêu cũng vậy, không phải cứdùng miệng nói ba xạo liền có thể động tới trái tim đối phương.
Chính là bởi vì Tả Húc cótrách nhiệm tất yếu là cân bằng quan hệ hai người phụ nữ, vì để hai người cóthể hòa hợp ở chung, hắn không quan tâm bí quá hóa liều. Cũng chính bởi vì hắnđối với tình yêu này có tự tin, hắn vững tin Lương Ưu Tuyền nhất định sẽ khônglàm hắn thất vọng.
Cuối cùng, quả nhiênLương Ưu Tuyền so với dự đoán của hắn còn “dũng cảm quên mình” hơn. Lại nói, từkhi cô chạy đến trường đến khi cô muốn đánh Tả Húc,… toàn bộ hành trình đều bịquay lại. Sau này nha, dù Lương Ưu Tuyền muốn chối cũng không được ah, ha haha.
…
Nhưng giờ phút này, ĐỗMai Mai dường như đã hiểu, nguyên nhân vì sao Tả Húc yêu Lương Ưu Tuyền…
Có một câu chuyện có lẽmọi người đều từng nghe qua: có hai người phụ nữ cùng tranh đoạt một đứa bétrai, cả hai đều tự xưng mình là mẹ thằng bé, tri huyện ra mặt xử án, ra lệnhhai người phụ nữ mỗi người giữ chặt một tay thằng bé, ai cướp được thì là conngười đó. Trong quá trình lôi kéo, đứa bé vì đau đớn quá mà òa khóc, vì thế, mẹđẻ của nó buông lỏng tay ra.
Đạo lý là muốn nói rằng,ai yêu Tả Húc nhiều hơn chính là người chọn buông tay trước.
…
Tả Húc ngoái đầu lạinhìn, bắt được ánh mắt thiện ý của Đỗ Mai Mai, hắn cười dịu dàng với cô, tựanhư lúc trước, hắn không vì đã có người yêu mà vắng vẻ bạn bè. Đỗ Mai Mai khoátkhoát tay với hắn, ra dấu mình đi trước, sau đó lắng lẽ rời đi.
Tả Húc nghiêng đầu quachỗ khác, ôm lấy eo Lương Ưu Tuyền, hôn lên trán cô.
Lương Ưu Tuyền đâu biếtrằng chính mình đã bị Tả Húc tính toán “đường đi nước bước” như vậy. Cô sụt sịtmũi, mở mắt ra, kiễng chân, chủ động hôn lên môi hắn… Tuy hầu hết những lời TảHúc nói ra đều rất đáng hận, nhưng hắn đúng một câu, cũng tự tin đúng rồi,Lương Ưu Tuyền đã có người đàn ông hiểu mình nhất lại tốt nhất, làm sao có thểgặp được người thứ hai.
Tả Húc yên lặng giơ mộtngón tay lên, ý bảo cho phép đám quay phim ngừng máy. Sau này còn phải cho conbọn họ xem nữa chứ, hạn chế hình ảnh người lớn đi.
Nhưng là Tả Húc đươngnhiên đã đắc ý quá sớm, may mắn tốc độc tắt camera rất nhanh, nếu không cảnhLương Ưu Tuyền túm cổ áo Tả Húc chỉ có thể dựa vào hậu kì xử lý rồi.
“Đúng rồi, anh còn nhớ anh từng cá cượcvới em không?” Lương Ưu Tuyền cười đen tối.
“Không nhớ.” Tả Húc quyết đoán trả lời.
“Không nhớ cũng không sao, em nhắc anhnhớ. Chính là một đêm trên xe, nếu em không hẹn hò với Cổ Ngọc, anh đứng trướccửa Tinh Hỏa sủa ba tiếng chó sủa, ah há?”
“…” TảHúc nhìn quanh, tự hỏi ba câu rồi tự trả lời: “Anh đỗ xe ở chỗđó hả? Không phải hủy bỏ cá cược rồi sao? Anh có hủy không? Hình như có mà.”
Lương Ưu Tuyền vẫn lườmhắn, giày vò, để chị hai đây ra sức giày vò đi.
“Em yêu, em nhẫn tâm để người đàn ông mìnhyêu trước mặt mọi người học chó sủa sao? Tuy em không đành lòng, nhưng là namtử hán đại trượng phu, một lời đã nói, tứ mã nan truy, em nói đi, em nói đi,muốn nghe loại chó sủa như thế nào?…” TảHúc môi run run, nước mắt lưng tròng.
“Em mang thai, lại không muốn phá, cho nênmới sốt ruột lập gia đình.” Lương Ưu Tuyền sờsờ bụng dưới.
“?!”… Tả Húc thở dốc vì kinhngạc, lập tức mất đi sự tỉnh táo trước sau như một của mình, nâng hai náchLương Ưu Tuyền lên ôm vào ngực, căng thẳng chất vấn: “Sao em khôngnói sớm?! Vạn nhất dọa hỏng con thì em chịu trách nhiệm được hả?”
Lương Ưu Tuyền gõ nhẹtrán hắn một cái: “Aibiết anh cho em cả một đoạn huyết tinh tuồng vậy ah!”
“Hiệntại anh mới biết em âm hiểm thế nào, lại muốn để con của anh gọi người khác làcha hả?” Tả Húc dùng một tay ôm trán, thống khổ muôn dạng.
Lương Ưu Tuyền cúi đầu không nói, chỉ thấy Tả Húc ômcô đi thật nhanh đến bãi đỗ xe.
“Điđâu vậy?”
“Còncó thể đi đâu, đi công chứng trước, sau quay lại nhà em thương lượng chuyện hônlễ.”
“…” Lương Ưu Tuyền hé miệng cười trộm, thật ra cô đâu cómang thai, cái này gọi là dùng kỳ nhân chi đạo, còn trị một thân chi thân*.
(* không biết luôn =v= chắc đại loại là kế dùng người,tiện thể trả đũa =x=)
Ấy a, đi kết hôn thôi.
Cám ơn các bạn đã ở bên,ủng hộ và theo dõi bộ truyện trong thời gian vừa qua . Sự ủng hộ của các bạn đã giúp đỡtôi rất nhiều trong quá trình biên tập, cám ơn mọi người.
Nếu có chỗ nào đó trongtruyện không hợp lý, không hay, không nuột, đó là do tôi chưa đủ sức để truyềntải đến mọi người, không phải lỗi ở tác giả, tôi thật sự xin lỗi.
Chúc các bạn một ngày tốtlành, tôi sẽ luôn dõi theo mọi người ^^!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]