Chương trước
Chương sau
Ngày mùa hè, gió đêm mátmẻ, mặt nước tĩnh lặng nổi lên những bọt bong bóng nho nhỏ.

Tả Húc đi đến chỗ sôngđào bảo vệ thành*, trong lòng tự nhủ rằng đã đến lúc phải nói với Lương ƯuTuyền rằng cô không còn là thiếu nữa nữ nữa rồi…

(* là con mương sâu, rộng, khô hoặc chứađầy nước, bao quanh một lâu đài, pháo đài, thị trấn, khu dân cư… với mục đíchban đầu làm công sự chiến đấu hoặc đi lại, vận chuyển, làm chướng ngại vật nhằmchống lại các cuộc tấn công từ bên ngoài.)

Tả Húc lập tức vì chínhmình thiết kế hai kiểu chết:

Một là bị Lương Ưu Tuyềnđá xuống sông; một loại khác là bị Lương Ưu Tuyền đánh đập sau đó đạp xuốngsông.

Thấy Tả Húc dừng chân,Lương Ưu Tuyền liền ngồi xuống, nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài cạnh bờ sông.

Cô phát hiện Tả Húc cũngkhông có ý định sẽ ngồi xuống, bởi thế hai tay cô dang rộng ra trên thành ghế,hai chân bắt chéo, chiếm lấy hơn nửa chiếc ghế dài.

“Trước tiên nói xem, anh thích tôi ở điểmnào?” Lương Ưu Tuyền xoa xoa mắt. Tuy rằng giờ phútnày đang rất mệt nhưng làm sao có ai có thể bỏ qua cơ hội được người khác pháikhen ngợi chứ? Suốt hai mươi năm sống trên đời, câu khen mà cô được nghe nhiềunhất chính là: quyền cước công phu của em quả nhiên lợi hại, động tác rất nhanhnhẹn linh hoạt. Con gái không thích được khen là thân thể khỏe mạnh đâu nghechưa?!

Tả Húc tựa vào bức tườngđá bên cạnh, châm một điếu thuốc, thờ ơ nói“Thích em đối xử với tôi như với ngườibình thường, thích em lúc nói chuyện với tôi luôn thật lòng.”

Bởi thế khiến hắn khôngkìm được mà luôn chọc cô tức giận, giống như những bé nam luôn thích trêu chọccô bé mình yêu. Động cơ thật ra rất đơn thuần, chính là để cô bé đó để ý đếnmình. Nếu hỏi vì sao thích trêu chọc cô ấy như vậy, chắc chính là để “thânthiết” hơn, đúng không nhỉ?

Mí mắt Lương Ưu Tuyềngiật giật mấy cái, cuối cùng cũng chẳng có câu khen nào làm cô thỏa mãn cả.Khóe miệng cô co lại “Aibảo tôi đối xử với anh như người bình thường. Trong mắt tôi anh là tội phạm bịhiềm nghi, anh biết chưa?!”

Tả Húc xem thường cườicười, sau đó lại bất đắc dĩ thở dài “Thích hay không thích đều khôngquan trọng. Có một chuyện tôi muốn nói với em, nhưng tôi mong em có thể bìnhtĩnh.”

Lương Ưu Tuyền cẩn thậnnhíu mày “Anhmuốn tự thú?”

“Coi như là thế đi, nhưng chuyện này khôngliên quan đến vụ buôn lậu…”

Ngay lập tức Lương ƯuTuyền lao đến, tức giận chỉ tay vào ngực Tả Húc nói “Anh lừa gì tôiphải không?”

“Tôi hỏi em, sao em không biết kiên nhẫnlà gì thế? Huống chi nếu em đánh người khác gãy xương là hành vi tội ác đó.” Nói xong Tả Húc dùng hai tay chống, nhảy lên ngồi trêntường thành.

Lương Ưu Tuyền không ngờhắn sẽ nhảy lên trên tường, cô vốn trọng tâm không vững, giờ chóp mũi đạp vàocái bụng rắn chắc của hắn.

Lương Ưu Tuyền không kìmđược hét lên một tiếng, tay vội ôm mũi. Nhưng cô còn chưa kịp chửi rủa Tả Húcthì hắn đã nâng cằm cô lên, nhíu mày.

Hắn nghiêng đầu, mượn ánhtrăng mỏng manh nhìn cô. Lương Ưu Tuyền giương mắt lên chống lại con ngươi ngămđen của Tả Húc, nhưng sau đó lại bối rối không biết phải làm sao. Có lẽ là bởivì Tả Húc đối với cô đã có “tà niệm”. Mà đầu óc Lương Ưu Tuyền không biết bịlàm sao lại liên tưởng đến nụ hôn lúc trước của hai người.

Lương Ưu Tuyền lập tứchoảng hốt, đẩy tay Tả Húc ra, sau đó ho khan một tiếng rồi cứng nhắc chuyển đềtài “Cáicô Mai Mai đó tên đầy đủ là gì?”

“Đỗ Mai Mai.”

Cuối cùng Lương Ưu Tuyềncũng biết cái tên “D” thần bí trong điện thoại Tả Húc là của ai. Hóa ra khôngphải của Đinh Đới Vĩ. Hóa ra vẻ mặtdịu dàng khi Tả Húc tiếp điện thoạihóa ra là dành cho cô ta.

Cô khoanh tay trước ngực,cố ý cười lạnh, sau đó nói “Thì ra là thế. 60 cuộc gọi nhỡ lúc ở bệnh việnđó hóa ra là của cô ta à…”

Tả Húc cười tủm tỉm gậtđầu, sau đó chọc cô “Emghen tị?”

“…” LươngƯu Tuyền thất vọng hạ bả vai “Này cái vị tiên sinh cuồng tựsướng kia, tôi nói anh nghe, công việc của tôi chính là theo dõi nhất cử nhấtđộng của anh. Kể cả thời gian anh tiểu tiện với đại tiện tôi cũng biết nữa là…”

Mắt Tả Húc đột nhiên sángngời sáng ngời “Tôicòn chưa từng tính thử xem thời gian tiểu tiện của mình là bao lâu đâu. Em nóitôi nghe đi!”

“Bình thường khoảng 30 giây, cộng thêm cảthời gian anh rửa tay với soi gương nữa.”

Tả Húc ra vẻ đã biết gậtđầu “Chẳnglẽ những lúc tôi đi toilet em đều nằm sấp ngoài cửa thưởng thức ca nhạc* sao?”

(* ở đây là âm thanh =) là âm thanh khinước chạm nước đấy ạ *sặc nước rồi*)

“Anh!…” LươngƯu Tuyền giơ tay ra tính đánh, nhưng Tả Húc đã bật cười ha ha nắm lấy cổ tay cô “Đừnglàm loạn nữa, tôi không biết bơi đâu.”

“Trước mắt cảnh sát mà dám nói dối, anhkhông sợ bị cắn phải lưỡi hả? Mười lăm năm trước anh đã lấy được giấy phép đilặn rồi!”Lương Ưu Tuyền cũng không muốn hiểu về Tả Húc nhiềunhư vậy, nhưng suốt năm lần bảy lượt phải đọc bản điều tra về hắn thì dù côkhông muốn hiểu cũng phải hiểu. Cuối cùng cô cũng thông rồi, Tả Húc chẳng quachỉ là thích bày trò với mình thôi.

Tả Húc cười không nói gì,chỉ nhìn đôi mắt tóe lửa của Lương Ưu Tuyền, mím môi cười, sau đó nụ cười trởnên bi thương “Vẻmặt phẫn nộ của em làm tôi nhớ tới ‘Tiểu Bổn’.”

“Ai?”

“Là một con chó thuộc giống quý, thuầnchủng, hình dáng cũng rất được.” Hắn nhẹ giọng than thở,nói “Làcon chó lạc tôi nhặt được ở ven đường. Lúc ấy tôi chia cho nó một nửa cáihamburger nhưng nó còn chê tôi bẩn, khinh thường bỏ đi. Bởi thế nó đã khơi lêntrong lòng tôi ham muốn chinh phục, tôi quyết tâm đem nó về nhà dạy dỗ. Có điềunó rất khó bảo, chỉ trong ba ngày mà đã cắn nát bảy đôi giày của tôi. Những khitôi cuộn báo lại tính phạt nó thì nó đều nhe răng ra lao đến điên cuồng, nhưngvì không giỏi xác định khoảng cách nên nó toàn lao nhầm vào cái ghế sô pha. Cáikiểu chậm hiểu đó rất giống em, thế nên tôi đặt tên nó là Tiểu Bổn*…”

(* Bổn 笨 có nghĩa là nguđần ~ Tiểu Bổn = Bé Đần *nghe thật dễ thương và dễ ghét.*)

Tả Húc giơ tay lên giúpLương Ưu Tuyền xoa xoa vai áo, ánh mắt toát lên sự cưng chiều.

“…” LươngƯu Tuyền cố gắng kìm nén lửa giật, hít sâu rồi lại thở đều, nghiến răng nghiệnlợi hỏi “Chó vừa quý vừa thuần như thế không rẻ, anh chắc chắnnó là chó lạc sao?”

Tả Húc giật mình, ngẩngđầu lên nhìn ánh trăng “Emnói thế tôi mới nhớ. Lần đầu tiên tôi tắm cho Tiểu Bổn hình như có thấy một sợidây xích thì phải, nhưng lúc ấy tôi tiện tay ném luôn vào thùng rác rồi quênmất luôn. Đáng tiếc là Tiểu Bổn chết rồi, nếu không em có thể hỏi nó.”

( Anh ám chỉ chị là chó sao *lăn lộn*).

Lương Ưu Tuyền nhíu mày,nếu cái này mà nhịn thì còn thể thống gì nữa… Cô đột nhiên đi về phía trước…Chỉ nghe thấy “Àoào!” một tiếng, Tả Húc đã ngẩng đầu lêntrời rơi xuống sông. Lại nghe thêm một tiếng “Ào ào” nữa, Tả Húc kịp thời kéo Lương Ưu Tuyền xuống cùng.

Sau khi rơi xuống nướcLương Ưu Tuyền cũng không vội trồi lên. Cô đang tức giận đến mức răng ngứangáy, liền cố hết sức bắt lấy chân Tả Húc rồi ra sức kéo xuống, cho hắn sặcnước chết đi, chỉ có thế mới giúp cô bớt ngứa ngáy!

Xung quanh con sông đàobảo vệ thành này có rất nhiều rong rêu, Tả Húc cứ tưởng chân mình mắc vào bèonên dùng sức lắc lắc, sau đó cảm giác hình như đá phải cái gì tròn tròn.

Chỗ này vốn nổi tiếng là‘thánh địa tự sát’, bởi vì hết người này đến người khác ngã xuống sông cho nênở đây có một bầu không khí khá u ám, dị thường. Tả Húc không khỏi rùng mình mộtcái, vội vàng lôi ra chiếc đèn pin không thấm nước sau đó lặn xuống tìm LươngƯu Tuyền.



Chìm rồi, chìm rồi… LươngƯu Tuyền bị hắn đá cho một cước, đầu cô giờ vừa hỗn loạn vừa choáng váng.

Cô năm nay mới hai mươiba tuổi, vẫn chưa đạt được thành tựu gì cho sự nghiệp, lại vẫn còn là thiếu nữ,làm sao có thể chết được? Hơn nữa còn chết vì bị tên vô lại đã bị cô ném xuốngsông đạp chết, như thế không lấy được chứng nhận đã chết trong khi đang làmnhiệm vụ đâu. Trời ơi, cứu mạng!

(= = Bắt đầu nghi ngờ trường cảnh sát chotẩy não học sinh rồi đấy = =)

Nghĩ vậy Lương Ưu Tuyềnlập tức minh mẫn trở lại, cố gắng bơi lên phía trước. Nhưng chỉ được một quãngcô bắt đầu thấy thiếu không khí, hô hấp khó khăn. Đúng lúc này có một cánh tayvòng qua nách Lương Ưu Tuyền, hăng hái lôi cô lên trên mặt nước.

“Khụ khụ khụ… Anh… Khụ khụ khụ…” Lương Ưu Tuyền ho khan hoài không dứt, tức giận đánhvào ngực Tả Húc.

“Anh cái gì mà anh, tôi lo cho em như thếmà em còn có tâm tình đi lặn sao?!” TảHúc có vẻ tức giận.

“?!”… LươngƯu Tuyền thấy tội phạm mắng mình, hận không thể lột da uống máu hắn! …“Khụkhụ khụ… Anh… Khụ khụ… Anh có ông* sao?!”.

(*nguyên văn là đại gia 大爷 ~ nói thật là chả hiểu gì cả = =)

Tả Húc không hiểu lắm,nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên liên vươn tay ra xoa lưng giúp cô hôhấp, đồng thời tiếng nước ầm ầm ở xung quanh nhắc nhở hắn: dưới nước kia chắclà nơi tuyệt nhất để nói rõ sự thật nhỉ?

Lương Ưu Tuyền đưa taylên bám vào vai Tả Húc, chỉ hướng bờ sông, vừa ho khan vừa ra lệnh Tả Húc nhanhchóng lên bờ.

Tả Húc gật đầu, nhưng lạiđưa cô tới bức tường cao đứng vững bên bờ sông. (sông đào bảo vệ thành chính làcái chiến hào được đổ nước vào trong, hình thành một con sông vây quanh tườngthành, thông thường được chia thành hai loại, loại hình thang cổ và loại hìnhchữ nhật. Loại hình chữ nhật để có tác dụng lọc nước bẩn nên thường ở hai tườngvây, xuống dưới khoảng 2m sẽ có một chỗ nhỏ để người dân đi qua có thể tiệnđường rửa ráy, đồng thời đây cũng là một nơi lý tưởng để mọi người bơi lội hoặcgiặt quần áo.)

Tả Húc đặt Lương Ưu Tuyềnngồi trên tảng đá cao hơn 30 cm so với mặt nước, xung quanh hoàn toàn trốngtrải, không có vật gì có thể ném.

Lương Ưu Tuyền đưa taylên lau lau mấy giọt nước đọng trên mặt, vừa mới chuẩn bị đứng lên thì thấy TảHúc đứng dưới nước níu chân cô lại. Cô cau mày “Anh có chuyện muốn nói?”

“Cực kì thông minh.”

“…” LươngƯu Tuyền xoa xoa hai tay, nhìn Tả Húc vẫn đang lơ lửng trong nước, có chútkhông kiên nhẫn giục “Nói đi chứ, sao đám người giàu các anhtoàn lề mà lề mề thế hả?!”

Tả Húc mím môi, từ từ biểulộ ánh mắt bất đắc dĩ “Tôiđang chờ em bình tĩnh để có thể nói chuyện phải trái. Từ trước đến giờ em lúcnào cũng ở tình trạng kích động, em bảo tôi làm sao dám nói với em?”

“Ôi này, anh cảm thấy oan ức hả? Chẳngphải đều là anh chọc tôi tức sao?!” LươngƯu Tuyền liều mạng với xuống cổ áo Tả Húc “Tôi phát hiện anhchính là quả bom hẹn giờ cho cuộc đời tôi. Nhất định tôi sẽ bị anh làm cho tứcchết!”

“Nói bậy bạ gì đó!? Em tự mình tức giậnthì có!” Tả Húc nói xong câu đó, đồng thời ý thức được bản thânđã nghiện việc cãi cọ với cô gái này. Nếu không được đôi co với cô ấy thì tựnhiên có phần trống trải. Theo bản năng, hắn giúp xoa dịu Lương Ưu Tuyền…ở ngực “Hítsâu, tức giận sẽ hại sức khỏe.”

“?!”… LươngƯu Tuyền quan sát năm ngón tay đang đặt trên ngực mình đang từ từ vuốt ve từtrên xuống dưới. Bốp! Cô tung một chưởng vào trán hắn.

“…” TảHúc vẻ mặt u ám, quay lại chuyện chính “Em có nhớ cái đêm em sayrượu sau đó gây chuyện không?”

Lương Ưu Tuyền giật mình.Nháy mắt lửa giận lại bùng lên “Nhớ rất rõ. Tôi uống say cường hônanh, sau khi tôi tỉnh lại anh còn ra vẻ áy náy với Đinh Đới Vĩ! Quả nhiên anhrất siêu! Chỉ có người ngu là tôi thôi, lại bị mấy giọt nước mắt cá sấu của anhlàm cho ân hận mãi. Con bà nó! Rõ ràng là tôi bị thiệt mà anh lại còn dám khôngbiết xấu hổ bày mấy trò đó hả Tả Húc?!”

“Không… Cái đó không quan trọng.” Tả Húc chậm chạp lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

“Bị anh sờ mó còn không quan trọng cái gì?Chẳng lẽ tôi lăn lộn trên giường với anh chắc?!” Răng rắc, Lương Ưu Tuyền bẻ một cành cây khô.

“…” Khóemiệng Tả Húc co lại, hắn nhảy lên ngồi bên cạnh Lương Ưu Tuyền.

Đầu tiên Tả Húc lắc lắcmái tóc ướt sũng, sau đó nới lỏng cravat, phiền muộn nói “Thật ra tất cảnhững chuyện xảy ra đêm đó đều không phải dự định của tôi. Đêm đó tôi thật sựcả đêm không ngủ. Tất nhiên không phải vì Đinh Đới Vĩ, mà là sợ em bắt tôi chịutrách nhiệm, bởi thế tôi không dám nói. Xin lỗi, tôi đã lừa em…”

“…” LươngƯu Tuyền sửng sốt, trong vô thức nắm chặt vạt áo “Anh sợ tôi bắtanh chịu trách nhiệm cái gì? Nói rõ ra xem nào…”

Tả Húc nhìn lên ánh trăngsáng ngời, thở dài một lúc lâu…

“Tuy rằng lúc ấy em say nhưng quyền cướccủa em vẫn lợi hại lắm. Chẳng những lúc ấy em đánh đập tôi, còn bắt tôi phảiXXOO với em… Tôi lúc ấy…” Tả Húc chậm rãicúi đầu, một tay che mặt “Em biết mà, tôi đánh không lại em… chỉcó thể trơ mắt nhìn em xé nạt cái quần lót tôi thích nhất… chuyện sau đó, embiết đấy…”

(Đọc đến đoạn này ức chế quá >___

Tả Húc nói xong, Lương ƯuTuyền chăm chú nhìn hắn, vẻ mặt ngây dại, cứ như vậy đến hơn 10 phút.



“A a a a!”

Tiếng hét thê lương vangtới tận chân trời. Tiếng rống phẫn nộ đầy oán hận này đáng sợ tới mức ông cụđứng ở gần đó suýt lăn 180 độ.

Thật lòng mà nói thì côcó nhớ loáng thoáng chuyện đêm đó, nhưng Lương Ưu Tuyền không muốn đối mặt vớisự thật tàn khốc này, huống chi Tả Húc không có vẻ gì khác lạ, bởi thế cô tựthôi miên chính mình rằng mấy cái hình ảnh ấy chẳng qua chỉ là mộng xuân thôi,chỉ là mộng xuân thôi. Bởi vì thế phải vững lòng tin, hơn nữa Tả Húc cũng khôngthích con gái nữa. Đến giờ phút này cô có cảm giác như vừa bước ra từ trong mơ,mà còn rơi thẳng vào ác mộng nữa!

“Cô bé này, cháu còn trẻ đừng nghĩ quẩn,có việc gì thì kể với ông này!” Cụông cúi người khuyên bảo.

Lương Ưu Tuyền sụt sịtmũi, nước mắt chảy ra ào ạt. Cô ngẩng đầu lên nhìn ông cụ xấp xỉ bằng tuổi ôngmình, đầu óc hỗn loạn, run run tay chỉ Tả Húc khốn kiếp “Tên khốn này… Hạicuộc đời cháu… Hu hu…”

“…Ặc, sao em lại trắng đen lẫn lộn thế? Làem say rượu rồi làm loạn chứ. Em hành hạ…” TảHúc vô liêm sỉ chống chế. Thật ra hắn đang bất ngờ. Tả Húc đã từng nghĩ đếntrăm ngàn kiểu phản ứng của Lương Ưu Tuyền khi cô biết được sự thật, nhưng chưatừng nghĩ đến cô sẽ khóc.

Cụ ông cởi đôi giày tậpthể dục ra ném Tả Húc “Cáitên tiểu tử này dám làm thế sao?! Không được! Báo cảnh sát thôi! Cháu gái cháuđừng sợ, ông giúp cháu báo cảnh sát!”

Lương Ưu Tuyền ngửa mặtlên trời khóc lớn “Ôngkhông cần báo, cháu là cảnh sát. Cháu có còng tay, cháu có súng, hu hu…”

Cụ ông nghe vậy, tronglòng sợ hãi cô gái kia “nổ súng càn quét”, lui lại ba bước kêu “Thì ra là thế…Thôi giờ ông còn phải đi luyện công nữa. Tiểu tử kia giúp ông lấy đôi giày! Vợchồng son thì đừng cãi nhau…”

“…” TảHúc ngẩng lên liếc một cái, lại đem đôi giày ném lên trên bờ.

Hắn vươn tay ra đỡ bả vaiLương Ưu Tuyền. Khăn tay cũng ướt cả rồi, Tả Húc đành dùng cổ tay áo giúp LươngƯu Tuyền lau nước mắt. Tả Húc chưa từng nghĩ đến Lương Ưu Tuyền hung hãn nhưvậy hóa ra nội tâm vô cùng yếu ớt.

Lúc này Tả Húc đã nhận rasai lầm của mình nghiêm trọng cỡ nào. Đúng, không bằng cầm thú.

“Lương Ưu Tuyền, tôi…”

Ào ào! Lương Ưu Tuyền lạiđẩy Tả Húc xuống sông, nhưng lệch hướng khiến hắn vấp vào bãi đá, mặt mày táimét.

Tả Húc lo lắng nhìn cô “Nếu em nguyện ýchờ tôi vài năm, tôi…”

“Câm miệng! Tuy tôi đã thề sẽ cưới ngườiđàn ông đầu tiên trong đời nhưng tôi sẽ không bao giờ làm kẻ thứ ba. Huống chiĐỗ Mai Mai đã đủ đáng thương rồi, tôi sẽ không cướp mất người đàn ông của chịấy!” Nói xong Lương Ưu Tuyền vô lực nằm xuống, không quantâm bên dưới toàn bùn đá. Cô dùng tay che mặt, chua xót rơi nước mắt.

Ngay lập tức cô lại duỗimột ngón tay ra…

“Nhưng tôi không tha cho anh đâu, tôi sẽbắt anh phải trả giá!!”

Cô liếm đôi môi mang vịmặn của nước mắt, nuôi chí trả thù.



Tả Húc đã nghe được tiếngthở đều đều của Lương Ưu Tuyền. Hắn lặng lẽ ngồi cạnh cô, cởi giày, xắn ốngquần, sau đó cẩn thận nâng đầu Lương Ưu Tuyền lên đặt trên đùi mình.

Hắn giúp cô vuốt mấy sợitóc rối. Ánh mặt trời hồng hồng từ từ lan tỏa trên bầu trời cũng như tiếng xìxào bàn tán của người đi bộ ngày càng nhiều. Nhưng Tả Húc không có tâm tình đểý đến hình tượng của chính mình, hắn chỉ chăm chăm dùng tay che mắt Lương Ưu Tuyền,giúp cô không bị chói mắt.

Lương Ưu Tuyền, anh xinlỗi.

Em trả thù đi, anh sẽtuyệt đối không chống trả.

※※※

Đương nhiên, Tả Húc nhấtđịnh không ngờ thủ đoạn trả thù của Lương Ưu Tuyền lại ‘kinh thiên động địa’đến như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.