Chương trước
Chương sau
Cô gái kia nức nở mộtlúc, sau đó cô ta đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Lương Ưu Tuyền đang đứng phía sau TảHúc…

“Tôi biết cô, cô chính là cái người đã đicùng Tả Húc đến buổi ra mắt phim lần trước.” Tháiđộ của cô ta trở nên rất lạnh lẽo. Tuy chỉ để lộ ra đôi mắt nhưng vẫn khiến đốiphương cảm nhận được ngọn lửa phẫn uất.

Lương Ưu Tuyền từ trướcđến nay chưa từng để ý đến mấy cái kiểu khiêu khích không thiện ý đó. Bởi vậycô xoay người định mở cửa, nhưng Tả Húc lại đột ngột lên tiếng “Công tác hômnay đến đây thôi. Ngày mai gặp lại, Lương tiểu thư.”

“…” LươngƯu Tuyền ngoái lại nhìn hắn. Cô có thể nhận ra sự cầu xin trong ánh mắt Tả Húc.Đúng thế, hắn đang cầu xin cô phối hợp.

Trong lúc Lương Ưu Tuyềnđang sững sờ thì Tả Húc đã ném chùm chìa khóa xe đến, dường như hắn đang cố hếtsức để không chạm vào người cô.

Lương Ưu Tuyền sắc mặt uám, khẽ “ừ” một tiếng, sau đó bấm nút thang máy đi xuống.

Tả Húc thở phào nhẹ nhõmtrong lòng, sau đó kéo cô gái kia đi vào cửa. Cô nàng kia cũng cẩn thận bướctheo, nhưng đúng lúc Tả Húc mở cánh cửa ra cô ta lại kiễng lên nói nhỏ vào taiTả Húc. Không, chính xác là cô ta nói nhỏ nhưng âm lượng vẫn đủ to để Lương ƯuTuyền nghe thấy.

“Nãi Đường, xe của cậu cứ để cô ta lái đithế sao? Trong xe có nhiều thứ quan trọng lắm mà…”

Vừa nghe vậy Lương ƯuTuyền liền đi đến nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô ta. Con bà nó, cô ta dám coi cônhư kẻ trộm sao?!

Ngón tay Tả Húc đơ ra.Theo như hiểu biết của hắn về Lương Ưu Tuyền, nhất định cô nàng sẽ phát hỏa, mànhư thế thì không ổn chút nào. Bởi vậy hắn xoay người đi đến gần Lương ƯuTuyền, nói “Lươngtiểu thư, còn một việc nữa phiền cô. Hình như tôi để quên laptop ở ghế saurồi”. Cùng lúc đó Tả Húc cũng ngăn cảnLương Ưu Tuyền lao ra chất vất cô gái kia, môi hắn mấp máy nói “Tốinay sẽ giải thích sau.”

Lương Ưu Tuyền nhìn TảHúc, Tả Húc nhìn Lương Ưu Tuyền. Tả Húc dùng ánh mắt bày tỏ sự xin lỗi củamình, mà Lương Ưu Tuyền từ xưa đến nay tuy bướng bỉnh nhưng cũng dễ mủi lòng.Cô cắn cắn môi, đi thì đi, hôm nay coi như cô nể mặt Tả Húc!

“Nãi Đường à, mở cửa đi chứ… Những việc đóvốn là trách nhiệm của Lương tiểu thư mà, căn bản không cần cậu nhắc nhở đâu.” Cô nàng kia nói như thể đó là chuyện đương nhiên.

Nghe cô ta nói vậy, lưngTả Húc cứng đờ, trong lòng cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên khi hắn quay lại nhìncô nàng kia thì chỉ ôn nhu cười “Như thế không lịch sự lắm, dù sao Lương tiểuthư cũng không phải trợ lý của tôi.”

“Nếu Lương tiểu thư đã lợi dụng thân phậnlà cảnh sát để cho nhân viên phục vụ của cậu nghỉ việc thì đương nhiên cô taphải chăm sóc cậu rồi, nếu không làm sao tôi có thể yên tâm được đây?” Cô ta nghiêng đầu, chậm rãi nói.

Lương Ưu Tuyền giật mình.Quả nhiên cô gái này rất căm ghét cô, hơn nữa cô ta còn biết thân phận thật củacô nữa.

Nếu cô ta không biết thânphận thật của cô thì Lương Ưu Tuyền còn có thể bỏ qua hành vi khiêu khích nàycủa cô ta. Nhưng nếu cô ta đã biết rồi mà vẫn cố tình khiêu khích thì chẳngphải là rất khinh thường cảnh sát sao?

Lương Ưu Tuyền chống mộttay lên tường. Đối mặt với sự khiêu khích của tầng lớp thượng lưu thì phải bìnhtĩnh, bởi thế mày phải bình tĩnh đã Lương Ưu Tuyền. Tuy nhiên nếu nói cô mộtviệc khiến cô không thể bình tĩnh được thì đó dĩ nhiên phải là việc Tả Húc nóithân phận của cô cho những người xa lạ bụng dạ khó lường. Ai cho phép hắn làmthế chứ?!

(Sao có cảm giác chị đang ăn dấm =)).)

Leng keng… Thang máy mởra, Tả Húc vội đưa tay ra ngăn cửa thang máy lại “Lương tiểu thư, cũng không cònsớm nữa. Đi đường cẩn thận.”

Lương Ưu Tuyền càng khóhiểu là vì sao Tả Húc, kẻ mà lúc nào cũng phải châm chọc khiêu khích người kháckia, giờ phút này lại khiến cô cảm thấy bất an vô cùng.

Lương Ưu Tuyền hết nhịnrồi lại nhẫn, từng bước bước vào thang máy, vội vàng ấn nút đi xuống. Tuy nhiênđúng một giây trước khi cánh cửa thang máy sắp khéo lại, cô gái kia lại ngangnhiên mở miệng kích thích cô.

Cô ta nói “Cảnh sát saukhi kết thúc công việc còn cần được đại cổ đông tập đoàn Tinh Hỏa nhìn theosao?”

Đến lúc này thì Tả Húcrốt cuộc cũng phải nhíu chặt đôi mày lại. Nhưng khi phát hiện ra ánh mắt hoàinghi của cô gái kia thì lại phải miễn cưỡng nhếch khóe miệng.

Ngay lập tức, trước khicửa thang máy hoàn toàn đóng lại thì lại bị Lương Ưu Tuyền giơ chân ra ngăncản.

Cô ló đầu ra từ trongthang máy, một bên nhìn đôi mắt đang tóe lửa của cô nàng kia, một bên quay sangbóng Tả Húc nói…

“Chồng sắp cưới à, mộng đẹp…” Nóixong câu đó cũng là lúc cánh cửa thang máy đóng lại hoàn toàn.

Lương Ưu Tuyền không ngờlà có một tiếng hét rất khủng khiếp vang lên, chọc suýt thủng lỗ tay của cô. Côngửa đầu lên sửng sốt, thang máy rõ ràng đã đi xuống rồi mà cô vẫn có thể ngherất rõ…

Lương Ưu Tuyền giơ taythành hình dấu thập, giả mù sa mưa* cầu nguyên, hy vọng ngày mai Tả Húc vẫn cóthể nhìn mặt trời mọc. Ha ha…

(* vờ vĩnh, giả bộ)

Sau khi trả thù thànhcông, Lương Ưu Tuyền vừa hát nho nhỏ vừa leo lên ngồi trước tay lái. Nhưng đúnglúc cô chuẩn bị khởi động xe thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng khủngkhiếp. Tả Húc là đồng tính, như thế cô gái kia không thể là người yêu hay tìnhnhân của hắn được. Nhìn dáng người cô ta, tuy hơi béo không cao lắm, chắc cũngtầm 30 tuổi. Nếu nói là người nhà Tả Húc… chẳng lẽ hắn lại sợ người nhà củamình sao?

Nghĩ thế Lương Ưu Tuyềnlại mở cửa xe ra, quay lại thang máy… Theo điều tra của cảnh sát, cô biết TảHúc là con một, sáu năm trước cha mẹ hắn đã di cư sang Canada, từ đó đến naychưa thấy về nước. Mà chủ tịch tập đoàn Tinh Hỏa, Dương Lễ Trung, cũng là chanuôi của Tả Húc thì chỉ có một người con gái khá trẻ, tuy nhiên cả hai đềukhông có ở trong nước. Tổng kết lại, sự xuất hiện của cô gái mới này quả nhiênrất kì dị.

Nhưng cô tạm thời khôngnghĩ nữa, đi thang máy đến tầng ngay dưới tầng trọ của Tả Húc, sau đó dùng cầuthang thoát hiểm đi lên.

Tầng này chỉ có mình TảHúc sử dụng, có duy nhất một phòng trọ. Bên trái là phòng thể hình, bên phải làcầu thang. Bình thường ngoài nhân viên quét dọn ra thì không còn ai khác qualại, bởi thế Lương Ưu Tuyền có thể ngay lập tức nhận biết bên ngoài hành langcòn có ai hay không.

Cô rón rén tới gần cửa,nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong phòng, nhưng cánh cửa lại cách âm rấthoàn hảo. Bởi thế, cô lại rón rén đi vào trong phòng tập. Lương Ưu Tuyền cònnhớ rõ là cánh cửa sổ của phòng tập có một cái cửa sổ song song với cửa sổ củanhà bếp. Nếu ban nãy lúc ra ngoài cô quên khóa cửa thì không chừng còn có thểnghe được cái gì đó.



Lương Ưu Tuyền cẩn thậnchui qua cái cửa sổ thủy tinh, sau đó ngồi bên bệ cửa. Hôm nay quả nhiên maymắn, vừa vặn thuận gió, có thể nghe được âm thanh truyền đến. Nhưng đó khôngphải tiếng nói chuyện, mà lại là tiếng la hét đặc trưng của bệnh nhân tâm thần.

Cùng với một loạt tiếngbước chân dồn dập, Lương Ưu Tuyền nghe được có người vừa đá tung cửa bếp, màtiếng động càng lúc càng rõ ràng hơn…

Trong bếp

“Mai Mai, chị buông dao ra đi đã, đượckhông?” Tả Húc vừa nói vừa tiến lên.

“Đừng tới đây! Cậu mà tới gần thêm mộtbước nữa thì tôi chết cho cậu xem!” ĐỗMai Mai đem con dao lên để ở yết hầu, bên trong ánh mắt không có chút sợ hãi,chỉ có phẫn uất.

Vẻ mặt Tả Húc mệt mỏi.Hắn không bước lên nữa, chỉ tựa ở bên tường, chăm chú nhìn cô.

“Lúc trước cậu đã hứa hẹn gì với tôi? Cậunói khi tôi nằm viện thì sao?! Chả lẽ vì cái cô cảnh sát kia trẻ đẹp hơn tôi màcậu quên mất tôi đã vì cậu mà đánh đổi tất cả sao?!” Đỗ MaiMai nói, vẻ mặt bi thương.

Tả Húc châm một điếuthuốc, ngón tay kẹp chặt lại, lẩm bẩm “Tôi không quên.”

“Không quên?… Vậy cậu nói tôi ngheđi! Vì sao bên trong toilet lại có nội y?!” Đỗ MaiMai cầm dao chỉ Tả Húc, trong tròng mắt ngập tràn tơ máu.

Tả Húc vô lực hạ cánh tayxuống, lạnh nhạt nói “Nếuchị đã nghĩ thế thì cứ cầm con dao đó chém tôi đi! Nhằm thẳng cổ tôi mà chém,tôi sẽ không né…”

Đỗ Mai Mai nắm chặt chuôidao, đôi tay run rẩy. Lại nhìn vẻ mặt u tối của Tả Húc, trong lòng đấu tranh dữdội… Loảng xoảng một tiếng, con dao rơi xuống đất.

Giơ đôi tay hoàn mĩ củamình lên, do dự một chút, sau đó lập tức lảo đảo đi đến trước mặt Tả Húc, ngóntay vuốt ve má Tả Húc, mắt đẫm lệ nói “Nãi Đường… Thật xin lỗi, xin lỗicậu Nãi Đường, cậu đừng giận tôi được không? Xin cậu đừng giận… Là tôi khôngtối, tôi không muốn làm tổn thương cậu đâu… Tôi đã hứa sẽ luôn bảo vệ cậu, tôichưa từng làm trái lời này đúng không? Cậu cũng đã hứa sẽ không bao giờ rời bỏ tôi,luôn ở bên tôi mà, đúng không?…”

Tả Húc mím môi không nói,chỉ nhẹ nhàng nắm ngón tay Đỗ Mai Mai. Thấy thế, Đỗ Mai Mai ôm lấy cổ hắn, lolắng nói “Tôisai rồi, tôi sẽ không bao giờ dùng chiêu tự sát để dọa cậu nữa, tôi thề đây làlần cuối!…”Cô giơ lên ba ngón tay, sắc mặtđỏ ửng vì tức giận đã chuyển thành tái nhợt. Cô cầm chặt tay Tả Húc cầu xin “Xincậu chia tay với cô cảnh sát kia được không? Tôi sẽ không phẫu thuật nữa, tôisẽ ở bên chăm sóc cậu, được không?”

Nét mặt Tả Húc càng mệtmỏi hơn, bất đắc dĩ nhìn cô.

Thật ra hắn chưa từng nóisẽ không bao giờ rời xa Đỗ Mai Mai, nhưng quả thật hắn đã hứa sẽ chăm sóc cô cảđời. Nhưng mà chăm sóc và ở bên không hề giống nhau. Tuy vậy, đối với một ngườicon gái đã hy sinh tất cả vì mình, hắn lại không thể nói ra những lời vô tìnhnhư thế. Nhất là hiện tại.

“Tôi lặp lại, tôi hiện giờ không có hẹn hòvới Lương Ưu Tuyền.”

“Cậu gọi cô ta là gì? Lương Ưu Tuyền? Đãgọi cô ta thân mật như vậy còn nói không có gì? Nếu quả thật là không có quanhệ gì thì tại sao trên tạp chí lại có bức ảnh hai người nắm tay nhau? Dù là cácphóng viên nói quá lên nhưng nắm tay thì chắc chắn là sự thật chứ?…” Đỗ MaiMai lại bắt đầu kích động.

“Tôi đã giải thích với chị rồi, lúc đó côấy đang làm nhiệm vụ.” Tả Húc mệt mỏinói.

Đỗ Mai Mai chua xót cười “Đừng lừa mìnhdối người nữa được không? Vụ án buôn lậu kia có liên quan đến cậu sao? Cái garađó, theo như tôi nhớ thì cậu đã ba, bốn năm không chạm tới cái gara kia rồi.Chuyện này không phải ít người biết, chỉ cần cô cảnh sát kia nghe ngóng mộtchút cũng biết được, nên sớm trả lại cậu tự do mới đúng. Nhưng đến tận hôm nayvẫn vậy, chuyện này chứng minh cái gì? Cô ta nhất định đã chú ý tới cậu rồi.”

Ngoài cửa sổ

Lương Ưu Tuyền nghẹnhọng, không nói được lời nào. Vốn vì Tả Húc không chịu phối hợp điều tra, thàbị đưa đến viện tâm thần cũng không chịu chứng minh mình trong sạch, bởi vậymới là nghi phạm số một. Nhưng nếu như lời cô nàng kia nói thì chẳng phải đóchính là một cái gara bỏ hoang sao?

Xét cho cùng, cô gái kia,tuy rằng Lương Ưu Tuyền không nhìn được vẻ mặt nhưng nghe cuộc hội thoại kiacũng có thể khẳng định được, cô ta nhất định có vấn đề về thần kinh, còn Tả Húcthì chỉ có nhường nhịn cô ta chứ không thể làm gì khác được.

Mai Mai? Bệnh viện? Bannãy hình như Tả Húc gọi cô ta là Mai Mai, không biết đó là nghệ danh hay là tênthật… Mặc kệ, Lương Ưu Tuyền lập tức nhắn tin đến cảnh cục, nhất định cô phảibiết được lai lịch của cái cô “Mai Mai” này.

Còn nữa, cuối cùng thì TảHúc có phải đồng tính không đây? Lưỡng tính? Người thú*?… Lương Ưu Tuyền lắclắc mái tóc… Là hiểu biết của cô hạn hẹp hay là thế giới này đã loạn rồi?

(* Đúng bản gốc là nhân thú人兽. Đúng là điên loạn thật.)

Trong bếp

Tả Húc thở dài, sau đó nói “Cô ấykhông có hứng thú với tôi đâu, chỉ là thích nghịch ngợm thôi. Vừa rồi cô ấy nóithế cũng chỉ muốn gây họa cho tôi thôi, chứ thật ra cũng không ngờ là chị sẽlàm ầm lên thế đâu.”

“Cậu đang giải thích cho cô ta sao? Tôi vìnhớ cậu nên mới tới đây tìm, vốn chỉ định nhìn trộm cậu một cái sau đó quay về,lại nhìn được cảnh cậu cùng một người con gái bước ra từ thang máy. Cậu nghĩtôi sẽ thấy sao?” Nói xong, Đỗ Mai Mai lại rơi nước mắt.

Tả Húc giúp cô lau nướcmắt, trên khuôn mặt không hề có nét mất bình tĩnh, chỉ nói bằng giọng có lỗi “Thật xin lỗi,đều là tôi sai. Tôi không chu đáo, xin lỗi chị, Mai Mai.”

Đỗ Mai Mai rốt cuộc cũngchờ được hắn nói xin lỗi, đến đây mới không tiếp tục gây sự nữa. Cô yên lặnggật đầu, rúc vào trong lòng Tả Húc, khi thì hạnh phúc cười, lúc lại tủi thân màkhóc.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày hôm qua đọc một chương, đột nhiên phát hiện ra córất nhiều bạn comment, nói Tả Húc là con lợn? Không phải đâu, tôi thay namchính kêu oan trong 3 phút. Vở kịch vừa mới bắt đầu, Tả Húc cũng đều do cónguyên nhân khó nói mà (tuy nhiên có lời này muốn nói, những người nhu nhượcchẳng lẽ lại có tư cách làm nam chính sao?).

Đương nhiên, cần phảihành hạ nên hành hạ, dù tôi muốn buông tha thì Tiểu Tuyền cũng không chịu. ╮(╯_╰)╭

Cho nên xin các vị an tâmchớ vội, nếu không tôi sẽ bị áp lực rất lớn… Lệ sẽ một chậu lại một chậu ==

P.S: Hôm nay trả lời +giao hàng luôn ^_^

Hôm nay bị lộn xộn sao?Chỉ mong không có, nếu có thì chắc tôi phải đi cấp cứu quá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.