Lương Ưu Tuyền nhận đượctin báo, kết quả điều tra với Lưu Na như sau: Lưu Na, 42 tuổi, đã ly dị, mộtmình nuôi con hai con, một trai một gái. Sau khi Tả Húc đảm nhiệm chức tổnggiám đốc đã trực tiếp để Lưu Na thành thư kí của hắn, tiền lương là 7000 nhândân tệ một tháng, cũng được nhận tiền thưởng. Nhưng vấn đề là, con trai của LưuNa hiện đang đi du học, tiền học phí hai học kì ít nhất cũng là 10 vạn. Con gáithì đang học cấp 2, mà chồng trước của chị ta thì cũng chỉ là một nhân viên nhànước nhỏ, tiền lương 2500 nhân dân tệ. Thử hỏi, trừ tiền sinh hoạt, Lưu Na lấyđâu tiền ra đóng học phí?
Lương Ưu Tuyền nghĩ thầm,Lưu Na quả thật đáng nghi.
“Này, thư ký Lưu Na của anh ngoài tiềnlương ra có còn khoản thu nhập nào khác không?”
“Không rõ lắm.” Tả Húc đang nằm trên sô pha xem văn kiện hờ hững nói.
“Vậy anh biết cái gì? Chị ta làm với anh 5năm rồi!” Lương Ưu Tuyền cáu tiết nói, lại ngồi xuống sô pha: “Khoanhãy xem văn kiện, chúng ta nói về Lưu Na đã.”
“Công tác cẩn thận, làm việc chuyên cần,đối xử với mọi người rất tốt. Quan trọng nhất là chị ấy cũng không đấm đá tôi.” Tả Húc liếc Lương Ưu Tuyền một cái, hàm ý sâu xa.
“Vớ vẩn. Đấy là vì chị ta là nhân viên củaanh. Tôi có nhận của anh đồng nào chưa?”
“Nếu cô thiếu tiền thì có thể nói vớitôi.”
Lương Ưu Tuyền đấm chohắn một cái, cười nhạt: “Nghềcủa tôi là bắt người, đánh người, thẩm vấn người, không bắt được tội phạm thìkhông có tiền thưởng đâu. Lần này nếu tôi phá được vụ của anh, thế nào cũng đòibằng được 2000 tiền thưởng.”
“…” TảHúc bắt đầu nghi ngờ, có phải trường cảnh sát cho tẩy não học sinh của mìnhtrước khi cho họ tốt nghiệp không?
“Này, nói thêm về Lưu Na đi.”
“Tôi nói hết với cô thì cô còn làm cảnhsát làm gì nữa? Tự điều tra đi.”
Lương Ưu Tuyền nheo mắtlại, liền hất tung đống văn kiện trong tay hắn. Tả Húc không phản ứng, khomngười nhặt văn kiện lên. Bốp! Lại tiếp tục bị Lương Ưu Tuyền hất xuống. Nhưnglần này cô hơi mạnh tay, khiến cho cái kẹp bị tuột ra, văn kiện bay tứ tung.
Tả Húc từ từ quay lại.Lương Ưu Tuyền nhướn mắt: “Nói không?”
“Hợp đồng này trị giá 300 vạn. Chết, hìnhnhư có một tờ bị dính cà phê.”
“?!”… Lương Ưu Tuyền nghe thếliền mất bình tĩnh, vội cúi xuống nhặt hết đống giấy tờ lên, thật cẩn thận phủihết bụi, còn dùng khăn tay lau qua một lượt. Đáng buồn là cái vết cà phê làmsao lau sạch được?! Nuốt nước miếng, Lương Ưu Tuyền chột dạ đưa trả cho Tả Húc.
Tả Húc nét mặt không cảmxúc cầm lấy: “Ừ.May là bản photo.”
“?!” LươngƯu Tuyền giơ tay lên. Thấy thế Tả Húc vội đưa bản hợp đồng ra, nói tiếp: “Côkhông thấy cuối cùng có con dấu sao? Bản hợp đồng này có hiệu lực pháp luậtđấy. Cô đúng là không hiểu gì về luật.”
“…” LươngƯu Tuyền tức hộc máu.
Đột nhiên di động củaLương Ưu Tuyền đổ chuông. Cô trong cơn tức giận ấn nút nghe, bỗng lại thấygiọng nói nho nhã lễ độ của đối phương.
“Lương Ưu Tuyền đây, ai đó?”
“A… Hôm qua chúng ta có gặp ở sân golf.Tôi là Ngô Thiên Khải.”
“Ah… Có chuyện gì sao?…” Lương Ưu Tuyền trừng mắt nhìn Tả Húc, véo hắn một cáithật đau. Đáng đời cái đồ tự ý tiết lộ số điện thoại người khác!
Tả Húc vội né đi chỗkhác, Lương Ưu Tuyền liền đuổi theo đánh hắn. Đương nhiên cô cũng không quêntrả lời điện thoại.
“Tôi? Tôi bận lắm, công việc của tôi làbảo vệ Tả Húc 24/24… Hả? Đấu vật kiểu Mỹ sao? Anh có vé ở hàng ghế đầu à?!… Córảnh có rảnh, thời gian, địa điểm gặp. Mau nói mau nói.” Lương Ưu Tuyền ngừng việc đánh Tả Húc lại, vội lấygiấy ra ghi lại địa điểm gặp mặt.
“…” TảHúc đứng ở một góc liếc cô. Con gái kiểu gì mà nghe đến mấy trò bạo lực thìsung sướng như thế hả?
Lương Ưu Tuyền cười khanhkhách ngắt điện thoại. Cô vốn rất thích được đứng gần xem vật lộn, nhưng thunhập ít ỏi của cô căn bản không đủ để mua vé ở hàng đầu tiên. Lần này đúng làmay rồi!
Tả Húc thấy Lương ƯuTuyền chạy vào toilet thay quần áo, liền đứng ngoài gõ cửa.
“Tôi sắp gặp nguy hiểm…”
“Không sao đâu. Tôi sẽ nhốt anh trong nhà,khóa trái cửa. Mà cùng lắm tầm 3 tiếng nữa tôi sẽ về ấy mà.” Lương Ưu Tuyền hưng phấn rống lên đáp.
“…” TảHúc sờ cằm: “Sống chết của người dân cũng không để ý, bỏ mặcnhiệm vụ.”
Lương Ưu Tuyền mở cửa ra,vừa chải đầu vừa nói xạo: “Tôichính là nghĩ cho anh nên mới đi đấy chứ. Lỡ như tôi từ chối Ngô Thiên Khải,khiến Ngô đạo diễn bất mãn, chẳng phải anh sẽ bị thiệt sao? Mà nói đi cũng phảinói lại, chính anh cho anh ta số của tôi còn gì.”
“…” TảHúc nháy nháy mắt. Hắn làm sao thế này? Lúc nào cũng hy vọng cô ta biến mất,nay cô ta sắp ra ngoài thì lại thấy rất khó chịu.
Lương Ưu Tuyền nhìn đồnghồ. Cô hẹn với Ngô Thiên Khải sẽ gặp mặt dưới lầu 1 của Tinh Hỏa, còn có nửagiờ thôi.
Từng giây từng phút trôiqua
Đúng lúc Lương Ưu Tuyềnđứng lên, không biết vì sao Tả Húc cũng…đứng theo.
“Tôi không muốn chết, cô phải bảo vệ tôi.”
“…” LươngƯu Tuyền nghi hoặc nhìn hắn. Lần trước suýt bị bom nổ chết hắn cũng không sợ,bây giờ sao tự nhiên lại thế này?
Lương Ưu Tuyền nghĩ nghĩ: “Hay là cùngđi?”
“Nhiều người ồn ào, càng nguy hiểm. Tôiđằng nào cũng là manh mối duy nhất của cảnh sát cơ mà. Cô lẽ nào vì một trậnđấu vật liền quên hết rồi sao? Cảnh sát mà cũng như vậy sao? Lẽ nào cô làm đượclà nhờ vào quan hệ…” Tả Húc nghiêm trang chất vấn.
“…” Được.Cái này là động trúng chỗ hiểm rồi.
“Vậy anh muốn sao?” Lương Ưu Tuyền đặt mông trở lại ghê sô pha.
Tả Húc nhún nhún vai: “Tôi chỉ là bàytỏ quan điểm của mình thôi, không có chuyện gì đâu. Cô cứ đi đi, chúc vui vẻ.”
“…” LươngƯu Tuyền cực kì muốn đứng lên, nhưng hắn nói có người muốn giết hắn, đe dọa đếnsự an toàn của hắn. Lỡ như cô vừa ra ngoài hắn liền gặp chuyện không may thì côlàm sao ăn nói với cấp trên được bây giờ!
Lương Ưu Tuyền đang đấutranh tư tưởng, di động lại đổ chuông. Cô mím mím môi, vội bắt máy: “Thật ngại quá Ngô tiênsinh, tôi có chút việc rồi, không đi được… Dạ… Hại anh một chuyến mất công,thật xin lỗi… Dạ, hẹn lần sau… Huh? Anh muốn lên chơi? Thế sao… Để tôi hỏi ý TảHúc đã…”
“…” TảHúc liên tục xua tay, nhưng dĩ nhiên không thể để Lương Ưu Tuyền nhìn thấy.
Không biết có phải cô tacố ý hãm hại hắn không hay cô ta thật sự ngốc nghếch nữa? Rõ ràng đã nói hắn cónhà, làm sao có thể không mời người ta lên được?!
Tả Húc ra vẻ nhiệt tìnhgật đầu. Hiện tại hắn chỉ mong Lương Ưu Tuyền không bán đứng mình.
Một lát sau, tiếng chuôngcửa vang lên. Thấy Tả Húc vẫn ngồi yên, Lương Ưu Tuyền liền đi qua mở cửa.
Thời điểm Ngô Thiên Khảibước vào, Tả Húc liền chuyển sang bộ mặt nhiệt tình: “Hi! Anh ăn cơmchưa?”
“Vẫn chưa. Hai người muốn ra ngoài ănsao?” Ngô Thiên Khải đem đặt chìa khóa xe trên bàn trà,không khách khí ngồi xuống sô pha.
“Anh lúc đến đấy có nghe thấy tiếng báocháy không? Lương Ưu Tuyền vì sự an toàn của tôi nên cứ bắt tôi ở trong nhà,nên giờ chắc chỉ gọi đồ ăn đến được thôi.” TảHúc vội đánh đòn phủ đầu, đem thực đơn đến đưa cho Ngô Thiên Khải.
Ngô Thiên Khải giật mình,cười nói: “Cósao? Tôi không chú ý lắm. Nhưng mà Lương tiểu thư đúng là một vệ sĩ cẩn thận.”
Lương Ưu Tuyền mắt giậtgiật, đồ nói dối không biết ngượng, ai cấm anh ra ngoài hồi nào? Đồ ma quỷ,chuyên đi hại người!
“Lương tiểu thư muốn ăn cái gì?”
“Anh là khách thì cứ chọn đi. Tôi thì saocũng được.” Lương Ưu Tuyền giờ chỉ muốn đi xem đấu vật, đối vớiNgô Thiên Khải thật sự không quá để tâm.
Đúng lúc cô tính quayngười đóng cửa, cánh cửa đã bị bật ngước lại. Ngay sau đó liền nghe thấy mộtgiọng nói quen thuộc.
“Darling à, tôi xong rồi! Nhớ tôi chứ ứ ứứ….”
Đinh Đới Vĩ không chú ýliền nhảy vào phòng dang tay ra, đến lúc này mới nhận ra tình hình, liền cứngđơ tại chỗ.
“…” NgôThiên Khải nhíu mày. Nếu hắn nhớ không lầm thì đây là một ca sĩ nổi tiếng.
“…” TảHúc ảo não đặt tay lên đỡ trán. Ông Trời ơi, ngài muốn diệt tôi sao?
“…” LươngƯu Tuyền đứng né sang một bên thích thú quan sát. Hô hô, đây chẳng phải chínhlà “Yêu hận tình cừu” sao? Còn do 3 người con trai làm diễn viên chính nhá.
“…” ĐinhĐới Vĩ mắt hấp háy. Hắn đã buông tay xuống được chưa? Mỏi quá.
Tả Húc vội hắng giọng,sau đó đi đến bên cạnh Đinh Đới Vĩ, dùng sức kéo tay hắn xuống rồi mỉm cườigiới thiệu “Đâylà bạn của tôi, tên là Đinh Đới Vĩ. Còn vị này là Ngô Thiên Khải tiên sinh.”
Đinh Đới Vĩ cùng NgôThiên Khải gật đầu chào nhau, không khí vô cùng ngượng ngùng.
Đối với Đinh Đới Vĩ, nhàcủa Tả Húc cũng như nhà mình, không cần thiết phải ngượng ngùng gò bó, bởi thếhắn thản nhiên đi vào phòng tắm rửa ráy, hoàn toàn không để ý đến việc làm củamình ám muội như thế nào.
Ngô Thiên Khải xoa xoacằm, nhìn Tả Húc vô cùng kì quái, cười “Vài năm không gặp sao cậu đãthay đổi thế này rồi? Chán phụ nữ rồi sao? Ha ha.”
“…” TảHúc cười không nói gì. Lương Ưu Tuyền đang ở đây thì làm sao giải thích đượcchứ. Giải thích xong thì giữ được thể diện, nhưng chắc gì đã giữ được mạngsống?
Danh tiếng bấy lâu nayhắn gây dựng, không ngờ lại sụp đổ ngay ngày hôm nay?
Ngô Thiên Khải đột nhiênnhận ra tấm bảng phi tiêu treo trên tường. Nhân lúc chờ cơm rảnh rỗi, chi bằngtập ném phi tiêu đi.
“Lương tiểu thư, cô có muốn đấu thử mộtván không? Chúng ta không cần quy tắc lằng nhằng, mỗi người ba lượt. Ai thua bịbúng vào trán, dám chơi không?” Lờinói sặc mùi khiêu khích.
(QLCC: không hiểu sao lại là búng trán nữa=.= Người TQ thật kì quá)
Lương Ưu Tuyền gấp cuốntạp chí lại “OK.Anh phóng trước.”
Ván thứ nhất: Ngô ThiênKhải thắng.
Lương Ưu Tuyền nhìn đôitay săn chắc của hắn, vừa giơ đầu ra vừa nheo mắt lại theo bản năng.
Ngô Thiên Khải nhếch môilên, sau đó búng một cái thật nhẹ.
Ván thứ hai: Lương ƯuTuyền thắng.
Quả thật phải nói, LươngƯu Tuyền này là người không biết nể mặt ai bao giờ. Cô giơ tay lên, dồn hết sứclực sau đó búng một cái vô cùng mạnh. Bởi thế chỗ bị búng trên trán Ngô ThiênKhải bắt đầu tím bầm.
Ván thứ ba: Ngô ThiênKhải thắng.
Ngô Thiên Khải nhe răngcười, sau đó rất lộ liễu thổi thổi ngón tay.
Lương Ưu Tuyền cắn môi,ngẩng đầu lên. Quân tử thấy chết cũng không được lùi.
“Cô có thể xin tha, tôi rất ga lăng đó.”
“Khỏi. Đến đi!” Chơi là phải fair play, sợ chết là không phải LươngSơn hảo hán!
Ngô Thiên Khải bất đắc dĩcười, sau đó vẫn như trước búng rất nhẹ.
Ván thứ tư: Lương ƯuTuyền thắng.
Cô lần này còn khoatrương hơn trước, bày ra bộ mặt vô cùng tiểu nhân bỉ ổi, thậm chí còn giãn bảvai vận động.
Ngô Thiên Khải không nóigì, chỉ híp mắt lại cười.
“Lương Ưu Tuyền, không được bất lịch sự.” Tả Húc từ nãy đến giờ vẫn nhìn hai người này chơi. Rõràng là Ngô Thiên Khải đang cố tình nhường Lương Ưu Tuyền, nhưng không hiểu saohắn càng nhìn càng khó chịu.
“Thua thì phải chấp nhận chứ. Nếu khônganh cũng tới chơi thử đi, dám không?”… Cốp!… LươngƯu Tuyền lại tiếp tục hạ thủ với Ngô Thiên Khải.
Ngô Thiên Khải xoa xoatrán, mạnh thật đấy…
Tả Húc khinh thường hự nhẹ,sau đó xắn tay áo, nhận từ Ngô Thiên Khải ba chiếu phi tiêu. Hắn đừng cách bảngphi tiêu năm thước, cũng không làm mấy động tác chuẩn bị ngắm phóng. Vụt vụtvụt… Phóng liên tục ba phi tiêu, toàn bộ trúng hồng tâm.
Ngô Thiên Khải thấy thếliền vỗ tay “Aa! Tả Húc à, cậu đúng là thân thủ bất phàm!”
Tả Húc nhìn về phía LươngƯu Tuyền, ngoắc ngoắc ngón tay, kiêu ngạo nói “Lại đây chịu chết đi.”
Có tiếng bẻ khớp xương.(sản phẩm của Lương Ưu Tuyền, đương nhiên.)
“…” TảHúc thu lại vẻ kiêu ngạo, thôi thì đằng nào cũng vậy.
“Phóng phi tiêu à? Cá cược cái gì nào? Tôicá Nãi Đường thắng!”Đinh Đới Vĩ vừa bước vào phòng vừa lau mái tóc bạchkim của hắn.
Lương Ưu Tuyền vốn chorằng Tả Húc là chó ngáp phải ruồi, nay nghe Đinh Đới Vĩ nói vậy liền vội vộivàng vàng lôi hắn vào bếp, quyết tìm ra sự thật “Ba lần phi đều trúng hồng tâmkhông phải trùng hợp à?”
“Vì sao tôi phải nói cho cô? Cuối cùng thìcô có cá không đây?”
“Cá xem tôi có đánh anh chết không chứgì?…”
“…” ĐinhĐới Vĩ là người thứ hai trong ngày đã bị cảnh sát ác ma đàn áp. Hắn run lẩybẩy, vội khai ra từng chi tiết “Nãi Đường là cao thủ phóng tiêuchuyên nghiệp đấy. Cậu ấy hoàn toàn có thể PK (đồ sát) cô.”
Lương Ưu Tuyền thở dàimột hơi. May là ban nãy cô chơi bẩn, không để hắn đánh. Đúng là đến cả hảo hánLương Sơn Bạc cũng có lúc không may rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]