Ánh nắng tươi đẹp chuiqua chiếc cửa sổ sát mặt đất, chiếu rọi đến chỗ Lương Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyềntheo bản năng đưa tay lên che mắt, nhíu mày. Cô vốn định trở mình ngủ tiếp,chân lại vô tình đạp vào vật gì đó.
Lương Ưu Tuyền mắt nhắmmắt mở nhìn thấy Tả Húc đang ngồi trên ghế sô pha, ăn mặc chỉnh tề, ngồi theokiểu rất “trầm tư u uất”, nhưng cô không nhìn đến vẻ mặt của hắn.
“Sao?…” Côtựa vào một cái gối ở phía sau, động tác đầu tiên là kiểm tra lại súng và cảnhhuy. Đầu có thể đứt máu có thể rơi, nhưng không thể mất trang bị của cảnh sátđược.
Lương Ưu Tuyền nhớ rõ tốiqua mình không vui, trong lúc không tỉnh tảo hình như có động chân động tay gìđó với Tả Húc thì phải. Cũng may là quần áo vẫn chỉnh tề cho nên cô không nghĩnhiều nữa.
Tả Húc trầm mặc khôngnói, tiếp tục ra vẻ “trầm tư”.
Lương Ưu Tuyền nuốt nướcbọt cho thêm dũng khí. Cô vén cái chăn mỏng trên người ra, lười biếng đứng lên.Nhưng mà kì quặc là cô còn chưa kịp di chuyển một bước thì chân đã mềm nhũn,uỵch một cái ngã xuống sàn nhà.
Lương Ưu Tuyền cũng đãtừng trải qua việc uống rượu xong say mèm đến mức không nhấc chân lên được,nhưng sau khi ngủ một đêm mà chân vẫn mềm nhũn như thế này thì đúng là kì thật.
“Heeeey…” Lương Ưu Tuyền lấy lại khí thế. Cô một tay xoa bópchân, tay còn lại cầm chiếc dép lê lên phi thẳng vào đầu Tả Húc: “Cóphải anh thừa dịp tôi không tỉnh táo mà đánh lén tôi không hả?!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ty-cho-em-duong-song/2458459/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.