Cơ thể của Bella, ngập chìm trong màu đỏ, trở nên mềm oặt, co giật lung tung trong tay Rosalie như là cô ấy đang bị xử tử bằng điện vậy. Trên hết, gương mặt cô ấy trắng bệch một cách vô thức. Chính trận đòn hoang dại bên trong cơ thể đã giật tung cô ấy lên như vậy. Trong khi cô ấy co giật, những tiếng lách cách và răng rắc đột ngột xảy ra đồng thời với cơn ho.
Rosalie và Edward đông cứng lại trong một giây ngắn, sau đó thì chợt bừng tỉnh. Rosalie ôm cơ thể của Bella trong tay mình, thét lên rất nhanh những tiếng rời rạc khó mà nghe được, cô ta và Edward phóng vút qua cầu thang lên tầng hai. Tôi lao nhanh theo họ.
“Mooc-phin” Edward thét lên với Rosalie
“Alice - gọi cho Carlisle ngay lập tức”. Rosalie rít lên.
Căn phòng tôi theo họ vào trông giống như một khu cấp cứu khẩn cấp đặt trong một thư viện vậy. Những chiếc đèn sáng chói và trắng lóa. Bella nằm trên chiếc bàn bên dưới ánh đèn gay gắt, làn da nhợt nhạt như bóng ma dưới ánh đèn sân khấu. Cơ thể cô ấy lắc lư, giẫy giụa như một chú cá nằm trên cát. Rosalie ghìm Bella xuống, kéo mạnh và xé áo cô ấy, trong khi Edward tiêm thuốc vào tay cô ấy.
Đã bao nhiêu lần tôi đã từng tuởng tượng cảnh cô ấy khỏa thân? nhưng bây giờ thì tôi không thể nhìn. Tôi sợ sẽ phải mang những kí ức ấy trong đầu.
“Chuyện gì đang xảy ra, Edward?”.
“Đứa bé bị nghẹt thở”
“Bào thai phải được tách riêng ra “
Ở nơi nào đó, Bella đang cuộn người lại. Cô ấy cố gắng thể hiện lời nói của mình bằng một tiếng thét cào xé màng nhĩ tôi.
“Lấy nó ra ngay lập tức!” cô ấy gào lên. “Nó không thở được. Làm ngay đi!”
Tôi nhìn thấy những chấm đỏ thình lình hiện ra khi tiếng thét của cô ấy làm căng lên những mạch máu trong đôi mắt cô.
“Mooc-phin”. Edward gầm gừ.
“Không, không phải bây giờ!” Một dòng máu khác phụt ra khi cô ấy rít lên như bị bóp cổ. Anh ta nâng đầu cô ấy dậy, liều mạng cố lau miệng cô ấy để cô có thể thở lần nữa. Alice lướt vào trong phòng và ấn một chiếc cặp nghe của bác sĩ vào dưới tóc Rosalie. Sau đó Alice quay đi, đôi mắt vàng mở rộng và cháy rực, trong khi Rosalie rít lên điên cuồng vào máy điện thoại.
Dưới ánh sáng chói lóa, làn da của Bella dường như ngả sang màu tím và đen hơn là màu trắng. Máu đỏ sẫm đang rỉ ra gần thấp dưới làn da bao xung quanh chỗ phồng khổng lồ, đang run rẩy trên bụng cô ấy. Rôsalie tiến lại gần với một con dao mổ.
“Để cho mooc-phin ngấm đã” Edward hét lên với cô ta.
“Không còn thời gian nữa” Rosalie rít lên. “Đứa bé đang chết!”
Bàn tay cô ta quay trở lại trên bụng Bella, và một dòng máu đỏ xối xả bắn ra khi cô ta chọc sâu vào làn da. Giống như là một chiếc thùng chứa bị lật, một chiếc vòi phun xoắn lại vì quá đầy. Bella co giật, nhưng không gào thét. Cô ấy vẫn đang bị ngạt.
Và sau đó Rosalie trở nên mất tập trung. Tôi nhìn thấy biểu hiện trên mặt cô ta thay đổi, nhìn thấy răng cô ta cắn chặt môi, và đôi mắt đen lóe lên ánh khao khát.
“Không, Rose!”. Edward gầm lên, nhưng hai bàn tay vẫn phải giữ chặt, cố gắng đỡ Bella thẳng lại để cô ấy có thể thở.
Tôi quăng mình đến chỗ Rosalie, nhảy chồm qua bàn không chút chần chừ đối mặt với cô ta. Tôi hích mạnh thân hình rắn như đá, xô cô ta về phía cửa, tôi cảm thấy con dao mổ của cô ta đâm sâu vào cánh tay trái của mình. Gan bàn tay phải của tôi đập vào mặt cô ta, khóa cứng quai hàm cô ta và giữ chặt cô ta trên không. Tôi vẫn kẹp chặt mặt cô ta để xoay cô ta lại, sao cho có thể tống một cú đánh vào bụng, giống y như là đập vào bê tông vậy. Cô ta bay qua khung cửa, oằn người về một bên. Cái ống nghe trên tai cô ta vỡ thành từng mảnh. Alice đã ở đó, giật mạnh cổ cô ta để kéo vào phòng lớn.
Tôi phải tặng cho cô ta điều đó - nhưng cô ta không đánh trả lại một chút nào. Cô ta muốn chúng tôi thắng. Cô ta để tôi xử tệ như vậy, để cứu Bella. Đúng, và để cứu sinh vật đó.
Tôi rút lưỡi dao ra khỏi cánh tay,
“Alice, mang cô ta ra khỏi đây!” Edward hét lên. “Mang cô ta đến chỗ Jasper và giữ cô ta ở đó! Jacob, tôi cần cậu!”
Tôi không ở lại để xem Alice kết thúc công việc. Tôi vòng lại chiếc bàn phẫu thuật, nơi Bella đang trở nên xanh xao, tím ngắt, đôi mắt cô ấy mở rộng và nhìn trừng trừng.
“CPR?” Edward gầm gừ với tôi, nhanh và đòi hỏi.
(** Chú thích - CPR Cardiopulmonary resuscitation - thủ thuật hồi sức tim dùng máy kích nén)
“Được!”
Tôi dò xét gương mặt anh ta rất nhanh, tìm kiếm dấu hiệu anh ta sẽ hành động như là Rosalie. Không có gì ngoài một mục đích dữ tợn duy nhất.
“Giữ cho cô ấy thở! Tôi phải lấy đứa bé ra trước đã”
Một tiếng răng rắc khác vỡ ra bên trong cơ thể cô ấy, ầm ĩ nhất, ầm ĩ đến mức cả hai chúng tôi đông cứng lại trong cơn sốc chờ đợi tiếng thét trả lời của cô ấy.
Không có gì cả. Đôi chân cô ấy, lúc trước xoắn lại trong đau đớn, bây giờ trở nên mềm oặt, nằm đó trong một tư thế không tự nhiên.
“Xương sống của cô ấy”. Anh ta nghẹn lại trong khiếp sợ.
“Lấy thứ đó ra ngay khỏi cô ấy!” Tôi gầm gừ, ném con dao mổ vào hắn ta”. Cô ấy không còn cảm giác được gì bây giờ nữa đâu!”
Và tôi cúi xuống đầu cô ấy. Đôi môi cô nhìn thật trong trẻo, rõ nét, và tôi ép môi mình lên môi cô, thổi một hơi dài vào đó. Tôi cảm thấy cơ thể co quắp của cô phồng lên, nhưng chẳng có gì thoát ra từ cổ họng.
Đôi môi cô có mùi vị của máu.
Tôi có thể nghe trái tim cô đập một cách thất thường. Giữ nó tiếp tục đập đi, Tôi nghĩ dữ dội với cô, thổi tiếp một hơi khác vào người cô.
Chị đã hứa rồi. Giữ trái tim mình đập đi mà. Làm ơn
Tôi nghe thấy âm thanh nhẹ, ướt át của con dao mổ lướt trên bụng cô. Máu nhỏ giọt xuống sàn nhiều hơn. âm thanh tiếp theo gây ra sự choáng váng xuyên suốt cơ thể tôi, một cách không mong đợi, làm tôi khiếp sợ. Giống như kim loại bị cắt vụn thành từng mảnh nhỏ. âm thanh khơi lại rõ ràng trận đánh đã diễn ra nhiều tháng trước đây, âm thanh xảy ra khi những ma cà rồng mới sinh bị xé xác thành từng mảnh nhỏ. Tôi liếc nhìn Edward để thấy gương mặt anh ta ấn sâu vào chỗ phồng lên. Hàm răng ma cà rồng - chắc chắn sẽ thành công, cắt xuyên qua da của ma cà rồng.
Tôi rùng mình khi tiếp tục thổi không khí nhiều hơn vào người Bella.
Cô ấy ho lên, đôi mắt chấp chới, xoay tròn đờ đẫn.
“Cậu hãy ở lại với mình, Bella!”. Tôi hét lên với cô ấy. “Cậu có nghemình nóikhông?, hãy ở lại! Cậu sẽ không bỏmình đâu. Chỉ cần giữ trái tim tiếp tục đập”
Đôi mắt cô đảo quanh, tìm kiếm tôi, hay là anh ta, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi chăm chú nhìn họ, giữ cái nhìn chằm chằm khóa chặt tại chỗ. Cơ thể cô ấy vẫn ở trong tay tôi, mặc dù hơi thở đã trở nên hỗn độn và trái tim cô ấy tiếp tục thoi thóp. Tôi nhận ra sự tĩnh mịch, lặng yên ấy có nghĩa là tất cả đã kết thúc. Nhịp đập trong tâm hồn và cơ thể đã chấm dứt. Nó đã rời bỏ cô ấy rồi. Đó là-
Edward thì thầm “Renesmee”
Bella đã nhầm. Đó không phải là đứa bétrai cô ấy hằng tưởng tượng. Chẳng có gì ngạc nhiên cả. Cô ấy đã bao giờ có những quyết định đúng đắn cho cuộc đời của cô ấy đâu.
Tôi không thể rời mắt khỏi cặp mắt lấm chấm vết đỏ của cô ấy, nhưng tôi cảm thấy đôi tay cô nhấc lên yếu ớt. “Để em -”. Cô ấy thốt lên trong tiếng thì thầm đứt quãng. “Đưa nó cho em”
Tôi đoán rằng tôi đã biết, anh ta luôn cho cô ấy điều cô muốn, cho dù những yêu cầu của cô có ngốc nghếch đến thế nào đi chăng nữa. Nhưng tôi không thể mơ được là anh ta sẽ nghe theo cô ấy bây giờ. Nên tôi đã không nghĩ đến việc ngăn cản anh ta lại.
Có cái gì đó ấm áp chạm vào tay tôi. Nó ở ngay đó để buộc tôi phải chú ý. Không có gì từng trở nên ấm áp với tôi ở đây cả.
Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi khuôn mặt Bella. Cô ấy chớp mắt và nhìn chăm chú, cuối cùng cũng thấy điều gì đó. Cô ấy thì thào một cái gì đó lạ lùng, một điệu hát ngân nga.
“Renes-mee. Thật -. Đẹp”.
Và sau đó, cô ấyrênrỉ- hổn hển trong nỗi đau đớn.
Lúc tôi nhìn lại, đã quá muộn. Edward giật lấy sinh vật ấm nóng, máu me đó khỏi đôi tay mềm oặt của cô. Đôi mắt tôi nhập nhòe, lung linh lướt trên làn da cô. Nó đỏ bởi máu - máu chảy ra từ miệng cô, máu làm vấy bẩn lên khắp người, máu tươi phun ra từ vết cắt hình trăng lưỡi liềm đôi lên đến tận ngực trái.
“Không, Renesmee”. Edward lầm bầm, như là anh ta đang dạy dỗ con quỷ đó cách cư xử.
Tôi không nhìn anh ta hay là nó. Tôi chỉ ngắm nhìn Bella khi đôi mắt cô ấy mở to trở lại. Với một tiếng đập rời rạc, chậm chạp cuối cùng, trái tim cô ngập ngừng rồi yên lặng.
Có lẽ cô ấy đã để lỡ nửa nhịp đập, và đôi tay tôi vẫn ở trên ngực cô, làm thao tác ép, phục hồi tim. Tôi đếm trong đầu, cố gắng giữ nhịp đều đặn. Một. Hai. Ba. Bốn. Ngừng lại một giây, tôi thổi tiếp một hơi dài vào hỏng cô ấy.
Tôi không thể nhìn thấy gì nữa. Đôi mắt tôi đã uớt nhòe và mờ đi. Nhưng tôi vẫn nhận thức được sâu sắc những âm thanh trong căn phòng. âm thanh buồn bã glug - glug của trái tim cô dưới đôi tay đòi hỏi, thúc ép của tôi, tiếng đập của trái tim tôi, và một âm thanh khác - một tiếng đập run rẩy quá nhanh, quá nhẹ nhàng. Tôi không thể xác định nó. Tôi ép nhiều không khí hơn xuống cổ họng Bella.
“Anh chờ đợi cái quái gì?”. Tôi nghẹn lại, nín thở, bơm, ép trái tim cô một lần nữa. Một. Hai. Ba. Bốn.
“Giữ lấy đứa trẻ” Edward nài nỉ khẩn cấp.
“Đi mà ném nó qua cửa sổ ấy”. Một. Hai. Ba. Bốn.
“Đưa nó cho chị”, một giọng trầm, vang lên từ khung cửa. Edward và tôi gầm gừ cùng một lúc
Một. Hai. Ba. Bốn.
“Chị sẽ giữ con bé an toàn”. Rosalie hứa. “Đưa cho chị đứa bé, Edward. Chị sẽ chăm sóc nó cho đến khi Bella-”.
Tôi thổi hơi vào Bella lần nữa, khi thứ đó được mang đi. Tiếng rung động thumpa-thumpa-thumpa nghe nhỏ dần nhỏ dần.
“Di chuyển tay cậu, Jacob”.
Tôi nhìn vào đôi mắt trắng bợt của Bella, vẫn tiếp tục ép, nén trái tim cô ấy. Edward cầm trong tay một ống tiêm - tất cả đều màu bạc, như là được làm toàn bộ từ thép.
“Cái gì vậy?”
Cánh tay cứng như đá của anh ta gạt tay tôi ra. Mộttiếng răng rắc nhỏ phát ra khi cú đánh làm xước, đứt ngón tay tôi. Cùng lúc đó, anh ta cắm cái kim thẳng vào trái tim cô ấy.
“Nọc độc của tôi”, anh ta trả lời và ấn mạnh pittông xuống.
Tôi nghe thấy tiếng xóc nẩy lên của trái tim cô ấy, như là cô ấy đang bị đập, đánh bởi những chiếc guồng nước vậy.
“Giữ nó tiếp tục đập”. Anh ta ra lệnh. Giọng anh ta lạnh giá và chết chóc. Dữ tợn và không suy nghĩ. Giống như anh ta là một cỗ máy vậy.
Tôi lờ đi vết thương đang lên da non ở ngón tay và nén, ép trái tim cô ấy một lần nữa. Nó trở nên khó khăn hơn như là máu của cô đã đóng băng tại đó, dày đặc và chậm lại. Trong khi tôi gạt những đám máu đông, lầy nhầy ra khỏi động mạch, tôi đã nhìn thấy anh ta đang làm gì.
Nó giống như là anh ta đang hôn cô ấy vậy, chà đôi môi lên cổ họng cô, trên cổ tay, trên nếp gấp trước khuỷu tay cô. Nhưng tôi có thể nghe tiếng xé ngọt khi hàm răng anh ta cắt đứt làn da, lần nữa và lần nữa, ép buộc chất độc truyền vào cơ thể cô ở càng nhiều nơi càng tốt. Tôi nhìn thấy chiếc lưỡi nhợt nhạt của anh ta quét dọc nơi vết thương rỉ máu, nhưng ngay trước khi việc này làm tôi lợm giọng, buồn nôn hay tức giận, tôi chợt nhận ra anh ta đang làm gì. Nơi mà lưỡi của anh ta quét chất độc khắp làn da cô ấy, vết thương khép miệng lại. Giữ chặt độc tố và máu trong cơ thể cô.
Tôi thổi nhiều hơn không khí vào miệng cô, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Chỉ là không có chút sự sống nào dâng lên trên lồng ngực cô. Tôi tiếp tục ép trái tim cô, đếm, trong khi anh ta điên cuồng hoạt động khắp người cô, cố gắng giành giật cô trở lại. Nhưng chỉ là cố gắng trong vô vọng -. “All the king's horses and all the king's men-”
(** chú thích của ech: All the king's horses and all the king's men- thành ngữ xuất phát từ bài đồng dao rất nổi tiếng của Anh:
Humpty Dumpty sat on a wall.
Humpty Dumpty had a great fall.
All the king's horses and all the king's men
Couldn't put Humpty together again!
Humpty Dumpty là khẩu súng thần công dũng mãnh được sử dụng trong cuộc nội chiến ở Anh (1642-1649),nó được cơ giới hóa và đặt trên đỉnh tháp nhà thờ St Mary ở Colchester để bảo vệ thành phố chống lại cuộc bao vây của quân thù. Ngọn tháp nhà thờ bị bắn phá dữ dội và đỉnh tháp bị thổi bay, làm cho khẩu thần công Humpty đổ nhào xuống đất. Họ cố gắng điên cuồng sửa chữa khẩu thần công nhưng vô vọng. “All the king's horses and all the king's men” ở đây ám chỉ bộ binh và kị binh hoàng gia.
Toàn bộ câu này có thể hiểu là Ed và Jake cố gắng đến tuyệt vọng để cứu sống Bella nhưng vô ích như không thể ráp lành khẩu thần công vậy. Chiến đấu dữ dội nhưng chiến thắng đã nằm ngoài tầm tay)
Nhưng không có gì xảy ra ở đây, chỉ có tôi, chỉ có anh ta. Làm việc trên một thi hài- Bởi vì đó là tất cả những gì còn lại của người con gái mà cả hai chúng tôi đều yêu. Thi hài vỡ nát, đẫm máu và nham nhở những vết cắt. Chúng tôi không thể nào cứu Bella được nữa - We couldn't put Bella together again
(giống như Couldn't put Humpty together again! Xem lại chú thích trên. Bà Meyer nhấn mạnh việc này như cuộc chiến mà khẩu thần công là bùa hộ mệnh, nó bị vỡ nát có nghĩa là thành phố đã thất thủ. Bởi vì cả hai cùng yêu Bella tha thiết, mất Bella đồng nghĩa với việc cả hai không thể tồn tại, cho dù đã chiến đấu dữ dội như cả một đạo quân. Vì cuộc chiến này rất nổi tiếng trong lịch sử Anh, nên Meyer chỉ dùng hai câu ngắn mà hàm nghĩa rất nhiều)
Tôi biết rằng tất cả đã quá muộn. Biết rằng cô ấy đã chết. Tôi chắc chắn là như vậy, bởi vì những nhịp đập cuối cùng đã tắt. Tôi không còn lý do nào để ở lại đây bên cạnh cô ấy nữa. Cô ấy đã không còn nữa. Nên thân hình này cũng chẳng còn níu kéo được tôi, cảm giác điên rồ cần được gần gũi bên cạnh cô đã chấm dứt rồi. Hay “ra đi” là một từ thích hợp hơn. Nó giống như là một lực kéo vô hình kéotôi từ phía đối diện, từ cầu thang từ cửa. Khát khao được đi khỏi đây ngay lập tức và không bao giờ, chẳng bao giờ quay lại.
“Vậy thì đi đi” anh ta ngắt lời tôi và đẩy mạnh cánh tay tôi một lần nữa, chiếm lấy chỗ của tôi. Tôi cảm thấy như là ba ngón tay lại bị gãy. Tôi điếng người, duỗi thẳng chúng ra, không nhận thức được cái nhói của vết thương. Anh ta đẩy gấp gáp trái tim đã ngừng đập của cô ấy nhanh hơn tôi đã làm.
“Cô ấy không chết”, anh ta rít lên. “Cô ấy sẽ ổn thôi”. Tôi không còn chắc là anh ta đang nói chuyện với tôi nữa. Quay đi, rời bỏ anh ta với cái chết của mình. Tôi lê bước chậm chạp về phía cửa. Thật chậm. Tôi không thể bắt đôi chân mình chuyển động nhanh hơn nữa.
Nó đây rồi, cuối cùng cũng tới. Đại dương đau khổ. Bến bỏ trở nên quá xa xăm, không thể nhìn thấy khi mà tôi còn phải vượt qua biển nước sôi sục, nóng bỏng không thể tưởng tượng được này.
Tôi cảm thấy trống rỗng một lần nữa, bây giờ tôi đã mất mục đích của đời mình. Cứu Bella đã là mục đích sự đấu tranh của tôi suốt một thời gian dài rồi, và bây giờ thì cô ấy đã không thể được cứu. Cô ấy tự nguyện, vui lòng hi sinh bản thân chỉ để bị cắn xé tơi tả bởi con quái vật non ấy, và cuộc chiến đã thất bại. Tất cả đã kết thúc.
Tôi ghê sợ tất cả những âm thanh phát ra sau lưng tôi, và lê bước xuống cầu thang - âm thanh của một trái tim hấp hối bị ép buộc, cưỡng bức phải đập.
Tôi mong muốn, bằng mọi cách có thể, có một dòng gang thép nóng bỏng chảy tràn trong đầu tôi, để nó đốt cháy bộ óc. Để đốt sạch đi những hình ảnh đềng lại của Bella trong những giây cuối cùng. Tôi sẽ phá hủy bộ óc của mình nếu có thể vứt bỏ được những thứ này - tiếng thét, máu chảy, sự nghiền nát, tiếng lách cách và sự cắn xé của con quỷ mới sinh đã xé toạc cô ấy từ bên trong -
Tôi muốn bỏ chạy hết tốc lực, nhảy 10 bậc cầu thang một lúc và phóng qua cửa, nhưng đôi chân của tôi lại trở nên nặng trịch như thép và cơ thể tôi mệt mỏi hơn lúc nào hết. Tôi lê bước xuống cầu thang như một ông lão tàn tật.
Tôi tạm nghỉ trên bậc cuối cùng, tập trung sức lực để có thể lê bước qua khung cửa.
Rosalie ngồi trên chiếc ghế sofa trắng, lưng quay lại phía tôi, thủ thì và rì rầm với sinh vật được bọc trong tấm mền trong vòng tay cô ta. Cô ta hẳn phải nghe thấy tiếng tôi dừng lại, nhưng lờ tôi đi, sợ bị ngắt khỏi những giây phút tình mẫu tử ăn cắp được của cô ta. Có lẽ cô ta bây giờ đang vô cùng hạnh phúc. Rosalie đã có được cái cô ta hằng mong muốn, và Bella thì sẽ không bao giờ quay lại để lấy đi sinh vật đó từ cô ta. Tôi tự hỏi nếu như đó là điều con mụ tóc vàng hoe hiểm độc này đã hi vọng từ rất lâu. Cô ta giữ cái gì đó sẫm màu trong tay, và đó là một âm thanh bú mút thèm khát phát ra từ kẻ giết người tí hon mà cô ta đang bế. Mùi máu nồng nặc trong không khí. Máu người. Rosalie đang cho nó ăn. Dĩ nhiên là nó muốn máu người. Còn cho nó ăn cái gì khác được nữa chứ, cái loại quái vật đã tàn nhẫn đã cắn xé, cắt xẻo chính mẹ ruột của mình? Chắc hẳn, nó phải rất thú vị được uống máu Bella.
Sức mạnh quay trở lại với tôi khi nghe thấy âm thanh được cho ăn phát ra từ kẻ đao phủ kia. Sức mạnh và lòng căm thù và sự giận dữ nóng bỏng, rực đỏ rửa sạch đầu óc, thiêu đốt nó nhưng chẳng xóa bỏ được điều gì.
Những hình ảnh trong đầu tôi chính là chất liệu, đang xây dựng nên một địa ngục khủng khiếp, nhưng cự tuyệt việc bị thiêu đốt, phá hủy. Tôi cảm thấy những chấn động làm rung chuyển toàn thân từ đầu đến ngón chân, và tôi không cố để ngăn cản chúng.
Rosalie quá đắm chìm, say sưa với sinh vật đó, hoàn toàn không chú ý đến tôi chút nào. Cô ta đang bị xao lãng, sẽ không thể phản xạ đủ nhanh để ngăn tôi lại.
Sam đã đúng. Cái thứ sai lầm đó - sự tồn tại của nó là trái với tự nhiên, một con quỷ đen đúa, không có linh hồn - có một vài thứ không được phép tồn tại, một vài thứ phải bị tiêu diệt.
Dường như sau tất cả, sức mạnh vô hình không chỉ dẫn tôi ra cửa, mà tôi có thể cảm thấy nó bây giờ đang cổ vũ tôi, giật mạnh tôi tiến lên phía trước. Thúc ép tôi kết liễu nó, tẩy rửa thế giới khỏi cái sinh vật kinh tởm ấy.
Rosalie sẽ cố gắng để giết tôi khi sinh vật đó chết, và tôi sẽ phải đánh trả lại. Tôi không chắc mình có kịp thời gian để kịp kết thúc cô ta trước khi những kẻ khác tới giúp. Có thể có, cũng có thể không. Tôi không quan tâm đến điều đó.
Tôi không quan tâm nếu những người sói, hay cả bộ tộc, sẽ báo thù cho tôi, hay đòi lại từ trên thân thể nhà Cullens sự công bằng. Chẳng có điều gì đáng kể nữa. Tất cả điều tôi quan tâm là công lý của tôi. Sự trả thù của tôi. Cái thứ đã giết hại Bella không được phép sống thêm một phút nào nữa.
Nếu Bella còn sống sót, cô ấy sẽ căm thù tôi vì việc này. Cô ấy sẽ muốn đích thân giết chết tôi.
Nhưng tôi không quan tâm. Cô ấy sẽ không quan tâm cô ấy đã làm cái gì với tôi đâu - người đã để bản thân mình bị giết thịt như một con vật vậy. Sao tôi lại phải để tâm tính đến cảm giác của cô ấy chứ?
Và sau đó là Edward. Anh ta hẳn đang quá bận rộn - điên cuồng phủ nhận sự thực, cố gắng làm hồi sinh một xác chết - để có thể nghe thấy kế hoạch của tôi.
Song tôi không còn cơ hội để giữ lời hứa của mình với anh ta được nữa, trừ khi - và đó không phải là một sự đánh cuộc mà tôi có thể đặt tiền vào - tôi có thể điều khiển được chiến thắng trong cuộc chiến với Rosalie, Jasper và Alice, một chỏi ba. Nhưng ngay cả khi nếu như tôi chiến thắng, tôi cũng không thể ngăn mình không giết Edward. Bởi vì tôi không có đủ lòng trắc ẩn. Tại sao tôi phải để anh ta ra đi sau những gì anh ta đã làm? Có công bằng hơn không - thỏa mãn được không - khi để cho anh ta sống mà không có gì, chẳng còn gì nữa?
Điều đó hầu như làm tôi mỉm cười được, khi được đong đầy bởi hận thù và căm giận, khi tưởng tượng ra. Không có Bella, không còn bọn con cháu giết người nữa, và luôn phải tưởng nhớ về những người thân trong gia đình, những kẻ mà tôi có khả năng hạ gục. Dĩ nhiên, anh ta chắc chắn có thể để họ lại phía sau, cho đến khi mà tôi chưa chạy vòng quanh thiêu đốt họ. Không như Bella người mà cơ thể sẽ không bao giờ còn trở lại nguyên vẹn được nữa.
Tôi tự hỏi nếu sinh vật đó có thể đặt ngược trở lại người cô ấy. Tôi nghi ngờ điều này. Nó cũng là một phần cơ thể của cô - nên có thể thừa hưởng tính chất có thể bị tổn thương của cô ấy. Tôi có thể nghe thấy điều đó trong tiếng đập khẽ của trái tim nó.
Trái tim nó đang đập, của cô ấy thì không.
Chỉ một giây trôi qua, khi tôi đã hạ quyết định.
Sự run sợ trở nên căng thẳng hơn, và gấp gáp hơn. Tôi cuộn người lại, chuẩn bị nhảy vào mụ ma cà rồng tóc vàng đó và xé xác cái sinh vật giết người ghê tởm đó bằng hàm răng của tôi.
Rosalie thủ thỉ với sinh vật đó lần nữa, đặt chiếc cốc rỗng bên cạnh, và nâng sinh vật đó lên không trung để dụi mặt vào má nó.
Tuyệt vời. Vị trí mới tuyệt vời cho đòn tấn công của tôi. Tôi ngả người về phía trước và cảm thấy hơi nóng hầm hập đang biến đổi tôi, trong khi lực kéo tôi về phía kẻ giết người đó ngày càng tăng sức ép, nó mạnh mẽ hơn những gì tôi cảm thấy trước đó, quá mạnh để nhắc nhở tôi nhớ về mệnh lệnh từ Anpha, giống như là nó sẵn sàng đè bẹp, trừng phạt tôi nếu nêu không vâng lời.
Vào lúc đó, tôi rất muốn tuân lệnh.
Kẻ giết người nhìn chăm chú vào tôi qua vai của Rosalie, cái nhìn tập trung, chăm chú hơn tất cả những sinh vật mới sinh nào có thể nhìn như vậy.
Đôi mắt nâu ấm áp, màu sô cô la sữa - giống y hệt màu mắt của Bella. Một luồng run rẩy thình lình dâng lên trong cơ thể, chặn tôi lại, Sức nóng dâng ngập tràn khắp người, mạnh mẽ, dữ dội hơn bao giờ hết, nhưng đó không giống như là cơn nóng cháy bỏng vì bị thiêu đốt.
Đó là một sự ấm áp rực rỡ và chói sáng.
Mời điều trong tôi được giải thoát khi tôi nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn, trắng và mong manh như sứ của đứa trẻ nửa người nửa ma cà rồng đó. Tất cả mọi sợi dây ràng buộc tôi với cuộc sống đã bị cắt ra thành từng mảnh với những nhát cắt đứt, gọn, giống như là cắt ngọt sợi dây nối một chùm bóng bay vậy. Tất cả những gì tạo nên con người tôi, ghi dấu tôi là ai - tình yêu với cô gái đã chết trên lầu, tình yêu với cha tôi, lòng trung thành với đội mới, tình yêu thương với những người anh em khác, lòng căm hận kẻ thù, Gia đình tôi, tên của tôi, bản thân tôi - bị tách rời ra khỏi tôi trong giây phút đó - cắt, cắt, cắt - và trôi nổi, bồng bềnh trong không gian.
Tôi không bị trôi dạt, bị cuốn đi. Một sợi dây liên kết mới giữ tôi lại.
Không phải là một, mà hàng triệu sợi. Cũng không phải là những sợi dây, mà là những sợi cáp bằng thép chắc chắn. Hàng triệu sợi cáp thép trói buộc tôi lại với một thứ duy nhất - với trung tâm của vũ trụ.
Bây giờ tôi có thể nhìn thấy - vũ trụ đang xoay quanh một điểm. Tôi chưa từng nhìn ra sự đối xứng của vụ trụ trước đây, nhưng bây giờ tôi đã thấy, thật rõ ràng, dễ hiểu.
Sức hút trọng trường của trái đất không còn ràng buộc, níu giữ tôi tại nơi tôi đang đứng nữa. Đó chính là đứa bé gái trong vòng tay ma cả rồng tóc vàng đó, đã giữ chặt tôi lại. Renesmee.
Từ trên gác, vọng ra một âm thanh mới. Âm thanh duy nhất có thể chạm vào tôi trong khoảnh khắc vô tận này một chốc lát.
Một nhịp đập điên cuồng, gấp gáp - một trái tim đang biến đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]