“Mình có tiên thị...” Alice bắt đầu một cách lo lắng. 
Edward huých khủy tay vào sườn Alice, nhưng cô ấy nhẹ nhàng né được. 
“Được rồi” cô ấy cằn nhằn “ Edward bắt mình phải làm việc này. Nhưng mình biết cậu còn khó chịu hơn nếu mình làm cậu ngạc nhiên”. 
Chúng tôi đang đi đến chỗ chiếc xe hơi sau khi tan trường và tôi hoàn toàn không hiểu Alice đang nói về chuyện gì 
“Làm ơn nói bằng tiếng Anh đi” tôi yêu cầu 
“Không cư xử như trẻ con, không được hờn dỗi gì nhé!” 
“Giờ mình cảm thấy sợ rồi đấy” 
“Vậy thì cậu, ý mình là chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc tốt nghiệp. Không hoành tráng đâu. Không có gì điên rồ cả. Nhưng mình nhìn thấy là cậu sẽ tức điên nếu mình cố gắng để biến nó thành một buổi tiệc bất ngờ.” Cô nhẹ nhàng tránh khỏi tầm tay của Edward khi anh cố với lấy tóc của cô “và Edward bảo mình phải nói với cậu. Nhưng bữa tiệc đơn giản thôi, hứa đấy.” 
Tôi hỏi một cách khổ sở: “Mình có được tranh cãi gì không?” 
“Không một chút nào” 
“Được rồi Alice. Mình sẽ ở đó. Và mình sẽ ghét từng phút bữa tiệc đó. Hứa đấy.” 
“Tinh thần là như vậy! Tiện thể, mình thích cái năng khiếu này quá. Cậu nên quên chuyện đó đi.” 
“Alice, mình không quên đâu.” 
“Mình biết. Nhưng cậu sẽ quên.” 
Tôi cố gắng nặn óc để nhớ rằng mình đã quyết định thăm dự bữa tiệc của Alice. 
“Thật tuyệt” Edward nói khẽ “ Ai có thể nhỏ nhen đến mức giận được cơ chư” 
Alice cười: “Đó là năng khiếu mà anh” 
“Cậu không thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/twilight-series-tap-3-nhat-thuc/53222/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.