Gió lại làm cho cái lều lắc lư,làm tôi lắc lư theo. 
Nhiệt độ đang giảm xuống.Tôi có thể cảm thấy qua cái túi phía dưới và qua áo khoác của tôi.Tôi đã mặc rất kín,đôi giày ống dùng để đi bộ đường dài vẫn thắt chặt dây.Nhưng chẳng có gì khác cả. Sao có thể lạnh đến vậy chứ?Sao cứ càng lúc càng lạnh hơn thế này? It had to bottom out sometime, didn’t it? 
“Mmmmmmấy ggggiờ rrrrồi?”Tôi cố gắng nói qua hàm răng đáng vào nhau kêu lách cách. 
“Hai giờ.” Edward trả lời. 
Edward ngồi cách xa tôi trong cái không gian tù túng đó,sợ hơi thở của anh ấy sẽ làm tôi thấy lạnh hơn khi mà tôi đã lạnh thế này rồi. Trời tối đến mức không thể thấy được khuôn mặt của anh ấy, nhưng giọng nói của anh ấy vẫn đầy cảm xúc lo lắng, do dự và buồn bã. 
“Có lẽ...” 
“Không, em ...ổn mmmmà, tttttthật đđđđó.Em không mmmmuốn rrraa nggoooaài đâu.” 
Anh ấy đã cố gắng nói với tôi về chuyện chạy ra ngoài đó một tá lần rồi, nhưng tôi sợ phải rời khỏi chỗ trú ẩn của tôi.Nếu ở trong đây mà lạnh thế này mặc dù đã tránh khỏi những cơn gió dữ dội,tôi có thể tưởng tượng sẽ tồi tệ thế nào nếu chúng tôi chạy xuyên qua nó. 
Và điều đó sẽ làm lãng phí mọi công sức chiều nay.Liệu chúng tôi có đủ thời gian để lấy lại tinh thần khi cơn bão qua đi không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không kết thúc? Di chuyển lúc này không phải là thông minh.Tôi có thể run lên vì lạnh trên đường đi suốt một đêm. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/twilight-series-tap-3-nhat-thuc/2325778/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.