*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ta nghĩ rằng ta có hơi đói bụng.” Carlisle đem con vẹt đang hoảng loạn đến mức không thể động đậy ôm vào trong lòng, bàn tay dịu dàng vuốt ve cái cánh của nó.
Vẹt ta định giãy ra nhưng kinh hoàng phát hiện nó không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể dùng đôi mắt long lanh tội nghiệp nhìn ông bố ma cà rồng tóc vàng.
Ông bố ma cà rồng hơi để lộ hàm răng sáng bóng ra, quay đầu lại hỏi vợ mìn: “Em yêu, anh nhớ em từng bảo là muốn học đứa bé kia cách nấu ăn đúng không?”
Esme dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn chồng, sau đó thở dài đi đến bên cạnh ông hôn nhẹ một cái rồi mới nhìn xuống con vẹt đang nước mắt lưng tròng: “Ừm, đúng là em có ý định đó, dù sao thì thời gian sắp tới đây Edward sẽ không tiện đi săn nên chúng ta cũng nên chuẩn bị chút thức ăn cho nó.”
“Hơn nữa hương vị của mấy món ăn đó rất tuyệt.” Ngón tay của Carlisle nhẹ nhàng mơn trớn trên lưng con vẹt, giọng nói vừa tán thưởng vừa tỏ ra hoài niệm.
Con vẹt đáng thương lập tức sững sờ giật bắn người, tròng mắt mở to ra—— a a a ông trời ơi, nó có thể dùng trực giác của loài vẹt mà thề là cái ông chú rất đẹp trước mắt nó là phần tử khủng bố ăn sạch sẽ không chừa lại một chút xương cốt nào nha! Cứu mạng ——!!!
Nhưng mà nó hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/twilight-dong-nhan-ban-tren-mang-la-ma-ca-rong/64592/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.