Chiếc Volvo màu bạc chạy băng băng trên đường cái, nhà cửa hai bên đường dần dần thưa thớt, quả nhiên đúng như lời cảnh sát trưởng Swan đã nói —— gia đình bác sĩ Cullen không sống trong thị trấn. Chiếc Volvo ngoặt khỏi đường cái, đi vào một con đường nhỏ xóc nảy chạy vào trong rừng, hai bên đường, những cây vân sam và tuyết tùng cực đại đứng sừng sững, trên thân cây bám đầy rêu xanh và dương xỉ khiến cho thân cây cũng nhuộm một màu xanh biếc, khí thế kiêu hùng đâm thẳng hướng trời xanh. Dưới bóng cây âm u ẩm ướt, chiếc Volvo màu bạc lướt đi, tạo thành một gam màu khác biệt giữa một bức tranh khổng lồ màu xanh lục. Atlas chưa bao giờ thấy qua một khu rừng lớn như thế, thấp thoáng dưới bóng cây, sương mù lượn lờ, dù cho chiếc xe có mở đèn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nhìn thấy được trong phạm vi vài mét. Khu rừng rậm âm u này cùng với sương mù lượn lờ mang đến cảm giác kì bí khó tả, cơ hồ khiến cho Atlas không nhịn được mà nín thở. Đây không chỉ là xinh đẹp không thôi. “Ở đây thật là tuyệt vời đúng không? Tôi rất yêu khu rừng này.” Edward ghé người qua, nhẹ giọng nỉ non, dường như anh đang sợ mình sẽ đánh thức Atlas khỏi giấc mộng đẹp, “Tôi rất vui khi cậu cũng yêu mến khu rừng này, my dear.” “Đúng vậy, tôi rất thích, rất yêu mến nó.” Atlas thở nhẹ một hơi, quay sang cười với Edward, không ngừng vui sướng hoa tay múa chân, “Ở đây thật là đẹp, tôi cảm thấy nếu như tôi được ở lại đây lâu một chút thì chắc chắn tôi sẽ trở thành người tuyên truyền cho việc bảo vệ môi trường năng nổ nhất. Trước kia, những gì mà tôi thường xuyên nhìn thấy, chỉ là nhà cao tầng bê tông cốt thép, to lớn, sáng lóa, nhưng mà chúng tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tôi rung động như thế này.” Atlas có hơi hơi ngại ngùng nhìn Edward: “Hì hì, hy vọng anh đừng để ý, kỳ thật lúc mà tôi quyết định đến đây du lịch tốt nghiệp, tôi là muốn tiết kiệm một chút tiền vì tôi muốn mua một cái PSP(playstation portable),mà mẹ tôi không đồng ý, vì thế nên tôi mới muốn tiết kiệm một chút.” Cậu vội bổ sung, “Bất quá bây giờ tôi rất vui vì đã chọn đến đây, cũng rất vui khi được gặp anh.” Edward chỉ ưu nhã mà nhướng hai hàng lông mày nhìn Atlas, khi Atlas bắt đầu cảm thấy bất an thì mới nhe răng cười: “Ừ, PSP rất tuyệt! Thật đấy! Tôi cũng rất thích!” Atlas không hiểu lắm nhìn Edward, nhưng hiển nhiên là Edward không muốn giải thích. Atlas cười khan một tiếng, đột nhiên có mấy chú chim sặc sỡ từ đâu bay đến. Kịch một tiếng trên nóc, hiển nhiên là có một chú chim đã đậu lên nóc xe, mấy chú chim khác thì nhảy tới nhảy lui trên mấy cành cây, lộ rõ vẻ hóng hớt. 【 Nhanh lên nhanh lên! Cơ hội tốt! 】 【 Tiến lên đi, tiến lên! Bọn này sẽ cổ vũ cho cậu! 】 【 Phải tự tin vào! 】 【 Đúng, tự tin! A, Romeo, vì sao chàng lại là Romeo chứ! 】 【 Trời! Mày thích Shakespeare à? Cái lão con nít bên trong thân xác người già đấy sao?! 】 【 Ê! Không được sỉ nhục thần tượng của tao! 】 【 Ôi Romeo! Xem kìa, là một đứa bé chưa đủ lông đủ cánh! 】 【 Trời ạ ——! Người ta có phải là chim đâu! 】 【 Thì bởi vậy mới nói thằng nhóc đó quá xấu! Đúng không?! 】 Chiếp chiếp —— chiếp chiếp —— Đám chim đến hóng chuyện lao vào đánh nhau kịch liệt. 【… 】 Chú chim đậu trên nóc xe thật đáng thương chưa kịp mở miệng đã bị một đám chim láo nháo át mất tiếng. Atlas sầm mặt nhìn màn sương mù dày đặc phía trước, không nghĩ nữa. Một lát sau, một chú sâu béo béo tròn tròn đầy lông màu xanh lục rơi lên trên kính chắn gió. Atlas ngồi ngây người ra. 【 A! Là thịt! 】 Đám chim hóng hớt đang đánh nhau vội vàng tách ra, cả đám nhóng cổ nhìn về phía sâu béo. 【 Ôi muốn thịt quá! Người ta muốn ăn quá! Vì sao không để cho người ta! Lăn ~ lăn ~】 【 Đánh! Tiếp tục đánh gãy răng nó! Cái đồ giả moé đáng xấu hổ! 】 【 Đánh! Đánh đánh! 】 Lần này hợp nhau tấn công. 【 Đợi tí đợi tí! Nhìn kìa nhìn kìa! Ối cha, tui phát hiện ra trai đẹp! 】 【 A! Đôi mắt màu vàng óng ánh mới xinh đẹp làm sao, động lòng người làm sao! Tựa như hạt lúa mì mà mình thích ăn nhất. 】 【 Câm mồm! Cái đám ham ăn này! Đừng có phá đám thời khắc tình yêu lịch sử của người ta! 】 Chú chim trên mui xe rốt cục không thể nhịn được nữa nhảy dựng lên, đầy khí thế dậm chân, phát ra tiếng cốc cốc, thế là đám chim kia lập tức ngậm mỏ lại. Hiển nhiên, chú chim dũng cảm đi tỏ tình này rất có uy. Atlas cũng bắt chước ngừng hô hấp theo. Một lát sau, một cái đầu chim xinh đẹp từ trên mui xe thò xuống thăm dò, cái đầu nhỏ xoay xoay, từ trong cổ họng phát ra tiếng “grù grù” đầy ngượng ngùng, ánh mắt tràn đầy “tình yêu” nhìn Edward. Đây là một con… vẹt? Atlas cũng không rõ lắm. “A!” Edward trừng mắt, nhìn con sâu béo, anh chán ghét cau mày lại, sau một khắc, cần gạt vung lên, phụt một cái, con sâu béo bị đánh bay tuốt luốt. 【 A không! Gã đàn ông nhẫn tâm này! Oa oa oa oa! 】 Chim to trên mui xe ngây người một chút, lập tức hét rầm lên, sau đó uỵch một tiếng, dậm chân gạt nước mắt bỏ chạy… theo sâu béo. 【 Honey! Honey! 】 Một chú chim khác lo lắng đáp xuống nóc Volvo, không ngừng gọi tới gọi lui, 【 Em đừng có cố gắng vượt qua rào cản giống nòi nữa, thật là quá khó khăn, anh anh anh… anh thích sâu của em, cũng thích lông vũ của em, anh anh anh… anh muốn nói anh rất thích em. 】 Chú chim lắc lắc cái mông, tặng cho cái xe yêu của Edward một cục phân chim để trả thù, sau đó vỗ cánh bay theo chú vẹt thất tình. Cái đám hóng hớt kia thấy vậy bèn đập cánh, nhảy lên trên nhánh cây tuyết tùng. 【 Ôi, thế mà mình còn tưởng rằng anh chàng kia sẽ trở thành người đầu tiên gặp con cua chứ! 】( “mấy việc không mấy hài hoà” = tiếng lóng, từ gốc là 螃蟹:bàng giải=con cua, thanks bạn dongoccamhong nhe^^) 【 Là ăn thịt người chứ? 】 【 Câm, tao không nói chuyện với con chim thiếu văn hóa như mày. Tránh qua một bên coi. 】 【 Xời, chuyện tình tay ba cũ rích. 】 【 Giống hệt bộ phim truyền hình tui coi tối hôm qua á! 】 【 Á, chú mày lại chui vào nhà con người à? 】 【 Hê hê, người anh em à, đừng nói vậy chớ, cái tên ngu ngốc kia muốn bắt tui, cho nên tui chỉ là chiều theo ý hắn ta chạy tới ăn chút đồ ăn với thuận tiện nghỉ ngơi một tí thôi mà. Chứ không thì hắn ta cứ nhìn mồi câu không suy suyển chút nào thì sẽ thất vọng lắm. 】 【 Hơ, chú mày thật đúng là thiện lương. 】 Chú chim kia đập cánh, ưỡn ngực đầy tự hào: 【 Đúng vậy! Bọn bây cần phải học hỏi đi, nếu như không cho cái đám ngu ngốc kia một chút hy vọng thì bọn chúng sẽ không để tí gì cho chúng ta đâu. 】 Chiếc Volvo chạy một lúc, không còn nghe thấy tiếng láo nháo của lũ chim nữa, Edward phát hiện, Atlas ngồi co chân lên trên ghế, cả người run lẩy bẩy, không ngừng phát ra tiếng cười “hị hị —— hị hị hị ——” kì quái. “Atlas?” Edward cau hai hàng lông mày lại đầy ngờ vực, sau đó tức giận nhìn cục phân chim trên kính chắn gió, chết tiệt! Atlas đưa tay gạt đi hạt lệ vương trên khóe mắt, cố gắng ép buộc bản thân ngồi thẳng trở lại, đáng tiếc gương mặt của cậu lúc này đã đỏ bừng không che giấu được vừa rồi cậu đã nhịn cười. Edward hai gò má hồng hồng mê người của Atlas, tâm trạng lập tức trở nên vô cùng tốt. “Không, không sao cả! Chỉ là cảm thấy, anh thật là đẹp, thật đấy! Đẹp đến phi nhân loạit. Dù cho ai nhìn thấy cũng đều không thể kìm được mà …phụt, chao đảo.” Atlas vừa cười vừa đánh giá Edward từ trên xuống dưới. Edward mất tự nhiên dịch dịch người, vì lời bình luận ngoài ý muốn này mà nhướng mày. Khi anh đang tự thuyết phục bản thân mình rằng Atlas đang ca ngợi anh thì phản ứng của Atlas lại khiến cho anh hoang mang vô cùng —— cậu khó khăn khống chế bản thân mình, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười kìm nén. Gia đình Cullen sống sâu trong rừng, khó trách cảnh sát trưởng Swan không biết địa chỉ của họ ở đâu. Khi cây cối dần trở nên thưa thớt, sau một góc quẹo, một bãi cỏ lớn xuất hiện, dường như là do bàn tay con người tạo ra. Sáu cây tuyết tùng lớn đứng sừng sững ở biên giới bãi cỏ, dùng tán lá rộng lớn của mình mà tỏa bóng mát bao phủ cả bãi cỏ. Dưới bóng cây đổ dài là một tòa nhà xinh đẹp. Ngôi nhà được phủ một lớp màu trắng nhu hòa, cao khoảng ba tầng, thoạt nhìn kiến trúc có vẻ cổ điển vì cửa và cửa sổ đều là kiểu dáng của cả trăm năm trước, mà lớp sơn ở bên ngoài cũng có vẻ hơi cũ kĩ. Nhưng một chút khuyết điểm nho nhỏ đó không ảnh hưởng nhiều đến vẻ đẹp của tòa nhà. Một bên vách tường của cả tòa nhà là một tấm kính thủy tinh to lớn trong suốt, đẹp đẽ quý phái, phản chiếu màu xanh lục của cây cối, tựa như… tựa như một vị tiểu thư quý tộc cao quý trang nhã. “Wow!” Atlas phát ra tiếng trầm trồ thán phục. Ngôi nhà nằm sâu trong rừng cây đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, đại khái chú chim nhỏ dũng cảm định thổ lộ với Edward đã bị đả kích rốt cuộc không bám theo nữa đi? Có lẽ chính là bởi vì quá yên tĩnh nên Atlas loáng thoáng nghe thấy tiếng nước sông được gió mang đến. Edward cười dắt tay Atlas, một tay cầm hành lý dẫn cậu đi vào. Atlas lúc này mới hồi phục tinh thần, ngơ ngác nói: “Hơ, tôi không biết nhà anh lại có tiền như thế.” Edward nhíu mày: “Bởi vì tòa nhà cổ này à?” Atlas phẩy tay: “Không, thầy giáo của tôi thường nói với tôi là, ở nước ngoài, người có tiền đều sống ở vùng ngoại thành, kẻ không tiền mới phải sống ở trung tâm. Anh xem, nhà anh…” Cậu quay đầu lại, hai tay đắp thành mái che vờ nhìn về hướng xa xa, “Đã vượt quá phạm vi ngoại thành rồi còn gì.” Edward cười ha hả, chợt cúi đầu xuống, tiến đến bên tai Atlas, lộ ra hàm răng trắng, thấp giọng nói: “A, nói không chừng, tôi không phải là kẻ có tiền mà là quái vật ăn thịt trẻ con trong núi.” Atlas bị hơi thở của anh phả vào tai khiến cho nhột nhạt, nhảy dựng lên, Edward cười ha hả. Đột nhiên cửa nhà bật mở, phá vỡ bầu không khí của hai người, mặc dù Edward biết rõ, người ở trong phòng đã sớm biết bọn họ về. Người đàn ông tóc vàng tuyệt đẹp có được dáng người chuẩn như siêu mẫu, khóe môi mang theo ý cười, nhẹ nhang đi đến gần Atlas, liếc nhìn sang Edward: “Edward, con đã về. Cậu bé đáng yêu này là Atlas của con sao? Chào mừng cháu, Atlas. Tôi có thể gọi cháu như vậy không?” Anh ta thoạt nhìn rất trẻ, đại khái khoảng chừng hai ba hai tư tuổi gì đó. Nụ cười đầy hiền hòa, từ ái như bậc cha chú, mái tóc vàng được cắt tỉa gọn gàng như đang phát ra ánh sáng hoàng kim vô cùng rực rỡ. Anh ta trông vừa đẹp lại vừa thân thiện. Cho nên, Atlas lập tức bước nhanh tới, mở rộng vòng tay tặng cho người kia một cái ôm thật mạnh, một chút bất an trong lòng đều biến mất. “Đương nhiên, xin cứ gọi em Atlas là được rồi. Lần đầu gặp mặt, em chào anh ạ!” Atlas tươi cười, nhanh chóng mở lời chào hỏi mà cậu sớm đã luyện tập vô số lần. Đáng tiếc, vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cười cùng tiếng ho khan liên tiếp vang lên. “Phụt, ha ha, Edward, cậu kiếm ở đâu ra một kẻ dở hơi như vậy?” Một người con trai khôi ngô với thân hình cao to như gấu phát ra tiếng cười trầm trầm, khiến cho người con gái xinh đẹp tóc vàng bên cạnh liếc nhìn đầy khinh bỉ. Atlas xấu hổ gãi đầu, cậu đại khái cũng hiểu mình vừa làm trò hề gì đó, đành dùng ánh mắt tội nghiệp quay lại nhìn Edward. Edward kịp giấu đi hàm răng vừa nhe ra với anh chàng to con kia, mỉm cười trấn an Atlas, khiến cho anh chàng to con nói nhỏ: “Ui chao, cái này là phân biệt đối xử nha! ” Liền bị cô gái tóc vàng xinh đẹp liếc cho cái nữa. Edward đi đến bên cạnh Atlas, vươn tay ra nắm tay cậu: “Đừng lo, đều là lỗi của tôi, quên không giới thiệu với cậu.” “Đúng vậy Edward, tuy mọi người đều biết Atlas đáng yêu, nhưng con cũng cần phải giới thiệu cậu bé với mọi người chứ!” Một người phụ nữ trang nhã dịu dàng chậm rãi đi ra, nở nụ cười với Atlas. Người phụ nữ này đại khái khoảng tầm ba mươi tuổi, có một gương mặt tinh xảo cùng mái tóc dài cuộn sóng, giữa một đám người xinh đẹp vô cùng này có lẽ là lớn tuổi nhất. “Đúng vậy.” Edward ôm Atlas vào trong lòng, lén lút lộ ra răng nanh uy hiếp anh chàng to con, sau đó cười cười cúi đầu nói với Atlas, “Atlas, đây là cha tôi, Carlisle Cullen chứ không phải là anh trai tôi, cha tôi là bác sĩ khá nổi tiếng trong trấn, chắc cậu đã biết rồi.” Atlas ngẩn người ra một chút, sau đó nhìn sang Carlisle vẫn mỉm cười nhìn mình, cậu lập tức tươi cười: “Bác sĩ Cullen, tại chú trông quá trẻ lại rất đẹp nữa, đây là điều tốt mà, chắc chú sẽ không để ý cháu chuyện đã hiểu lầm chú chứ ạ?” Carlisle bật cười, ông nhìn thoáng qua Edward, mời Atlas vào nhà: “Đương nhiên, cám ơn cháu đã khen tặng, cứ gọi tôi là Carlisle thì được rồi, không cần khách sáo.” Atlas khe khẽ nói tiếp: “Ừm, Carlisle, chú có thể đừng gọi cháu là cậu bé được không? Cháu đã tốt nghiệp trung học, còn lớn hơn cả Edward không phải sao?” Cậu liếc Edward một cái, hơi ưỡn ngực lên chứng minh mình không có nhỏ. Carlisle cười ôn hòa: “Được, Atlas.” Nhưng ông rất nhanh bỏ thêm một câu, “Trẻ con đứa nào cũng giống nhau, cứ thích khẳng định mình đã lớn.” Atlas ủ rũ nói: “Carlisle chú không hiền như vẻ bề ngoài gì hết á, thật đấy!” “Ừm, tôi nghĩ, Edward nhất định đã nói với cháu, chúng tôi chính là quái vật ăn thịt trẻ con sống trong núi rồi chứ?” Carlisle vừa đẩy cửa ra, vừa cười trêu chọc Atlas, ánh mắt lướt nhẹ qua người Edward. Edward lập tức nhăn mặt. “Quái vật… Quái vật…” Atlas suy nghĩ một chút, không nghĩ ra nên dùng từ nào để miêu tả yêu tinh xinh đẹp trong truyền thuyết Trung Quốc, đành phải hậm hực im lặng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]