Chương trước
Chương sau
Đôi vợ chồng son ma cà rồng ăn uống no đủ ( Atlas: Ta (#‵′) đếch đỡ được! Ăn uống no đủ rõ ràng là cái tên Edward a, ta không có!) trên đường quay về vô tình chạm phải Electrolux, nhóc con ma cà rồng tóc đen mắt xanh mặc một cái quần đùi u buồn ngồi xếp bằng dưới một cái gốc cây tuyết tùng to lớn mà ai oán than thở.

Bước chân của Edward dừng lại, nhanh chóng che chở cho Atlas đang trần trụi toàn thân, tiếc là bản thân anh chỉ còn lại có mỗi cái quần cộc cũng chẳng khá hơn Atlas là mấy.

Được rồi, anh nên cảm thấy may mà người mình gặp là Electrolux, ít nhất, từ lúc mười năm trước khi nhóc con này mới ra đời thì anh và Atlas đã sớm nhìn thấy sạch trơn của cu cậu rồi, có qua có lại cũng coi như không thiệt thòi —— lúc này Edward chỉ có thể an ủi mình như vậy thôi.

Atlas toàn thân bủn rủn nhìn bầu trời dần sáng lên, gắng gượng mở to mắt nhìn thằng em trai đang u sầu của mình, thở dài một tiếng vuốt trán, hỏi: “Sao em lại ở đây?”

“Em ngủ ở đây mà.” Electrolux mở một con mắt liếc nhìn Atlas, nghiêm trang đáp.

Atlas lại càng hoảng sợ, thân thể của Electrolux đối với ma cà rồng bình thường mà nói là quá yếu ớt, rủi gặp nguy hiểm thì sao đây ? Cậu cau mày quát tháo Electrolux: “Hồ đồ! Sao lại chạy ra đây mà ngủ?”

Electrolux thở dài một tiếng u buồn lắc đầu: “Trong nhà quá ồn.”

Atlas ngây ra một lúc: “Quá ồn?”

Electrolux gật đầu, biểu lộ nghiêm túc: “Ừ, tất cả mọi người đều đang vận động khiến em không cách nào ngủ nổi. Ai, không ngủ đầy đủ thì sẽ không lớn được, đến lúc đó lại giống anh thì chết nên em mới chạy ra đây ngủ.”

… Những lời này… Biểu lộ cũng đúng nội dung cũng đều thật sự quá đứng đắn, đứng đắn đến mức Atlas phải mất một lúc mới hiểu được ý của Electrolux, lập tức gò má đỏ bừng, toàn thân nóng lên —— thân thể trắng nõn nhanh chóng phản ánh tâm trạng của cậu, nhanh chóng phủ một lớp màu hồng nhạt. Atlas lắp bắp khẩn trương siết chặt cánh tay của Edward: “Vận… vận động cái gì, cái kia… không có cách nào… dù sao ma cà rồng đều là những kẻ không biết tiết chế… Nhưng mà… sao em lại nói như anh là sao ?!”

Electrolux ngẩng đầu nhìn Atlas từ đầu đến chân, thương cảm lắc đầu: “Chính là giống như anh vĩnh viễn không thể xoay người chứ sao ! Em không thèm ! Em muốn vừa cao vừa cường tráng, là một người đàn ông chân chính, áp một hai người cũng không thành vấn đề, hừ hừ!”

Atlas trợn mắt há hốc mồm, mất cả buổi mới hoàn hồn lại, thiếu chút nữa là từ trong lòng Edward nhảy ra ngoài! Cậu quơ tay quát Electrolux: “Em em em… cái thằng nhóc hư đốn này! Trời ơi!”

Một chiếc áo choàng màu đen đột nhiên từ trên trời rơi xuống phủ lên người Atlas, Edward vội quấn Atlas lại, khẽ gật đầu thăm hỏi Caius vừa đột nhiên xuất hiện.

Caius xách gáy Electrolux vừa giật mình đang định cầm Lang Nha bổng chạy trốn như xách một con mèo con, lắc lắc, không để ý cu cậu gào khóc la hét mà thản nhiên nói: “Ta sẽ dạy dỗ nó.” Rồi nháy mắt biến mất trong rừng.

Atlas nhìn quanh, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nhóc con đang gào khóc: “Buông ra! Cái ông già hơn ba ngàn tuổi này, đáng ghét! Oa a a, không không không không chơi cắn mà! Anh, anh, em sai rồi, cứu mạng! Cứu mạng với —— “

Atlas vừa dùng áo choàng quấn mình lại vừa lầm bầm mắng: “Cái thằng nhóc không có lương tâm, không có mắt nhìn, bố không có ở đây mà còn dám đắc tội anh mày thì mày chết chắc rồi! Anh đây tuyệt đối không cứu mày, nếu như bố có hỏi thì anh đây chỉ cần bảo không biết gì là xong. Hừ hừ, dù sao thì thế nào bố chả đánh nhau với Caius một trận.”

Rất xa, giọng nói vẫn còn pha chút kiêu ngạo của Electrolux đã biến thành tiếng hét kinh hoàng: “… A a a, cái ông già chết tiệt này, ông đang làm gì hả? Không được sờ bậy! Đã nói không được sờ mông của tui… a a a a a a… …”

Mí mắt Atlas giật giật nhưng cậu vẫn kiên quyết không để ý đến thằng em của mình —— ai bảo cái thằng nhóc hư đốn này bình thường quá kiêu ngạo làm gì.

Atlas vỗ vỗ lên gương mặt khiếp sợ tràn đầy ý “thế này không tốt lắm đâu” của Edward, dứt khoát chỉ về hướng nhà Cullen.

Edward nhún vai, thầm nghĩ: coi bộ nếu giờ mà chạy đến ngăn cản thì bất kể là ai đều tuyệt đối sẽ bị Caius vặn gãy cổ cho xem?!

Vì vậy, anh bình tĩnh ôm lấy Atlas biến mất ở trong rừng rậm.

Gió thổi qua khu rừng, ánh nắng sớm không cách nào chiếu xuyên qua được tầng tầng lớp lớp mây dày của thị trấn Forks, vì vậy mặc dù đã sáng bảnh rồi nhưng khu rừng vẫn còn rất âm u, chỉ nhìn thấy được những thân cây khuất trong sương mù đang khẽ rung lên xào xạc theo từng cơn gió thổi đến.

Đại khái là vì như vậy nên khi Marcus với chiếc áo choàng đen quen thuộc của mình xuất hiện, những con côn trùng hoàn toàn không phát hiện ra sinh vật vừa mới xuất hiện này mà vẫn không ngừng phát ra những tiếng kêu lao xao nho nhỏ.

Bề mặt áo choàng của Marcus là một lớp lông tơ mềm mịn phủ đầy những giọt sương trong suốt, khi Marcus lướt đi thì những giọt sương này liền bị chấn động mà rớt xuống.

Marcus cứ lẳng lặng đứng ở trong rừng, cho đến khi lọn tóc dài màu đen lộ ra bên ngoài áo choàng cũng đã dính đầy sương phản xạ ánh sáng mặt trời đã bắt đầu chiếu xuống khu rừng, ông mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng sau đó xoay người quay về.

Marcus đi rất chậm như một con người bình thường, dù cho làn da ngẫu nhiên lộ ra bên ngoài áo choàng dưới ánh nắng hiếm hoi tại thị trấn Forks sáng lấp lánh như kim cương thì ông vẫn giữ nguyên tốc độ như vậy mà hoàn toàn không thay đổi.

Có lẽ sẽ bị ai đó nhìn thấy, nhưng như vậy chỉ cần cắn đứt cổ họng của kẻ đó là được rồi, ai bảo bên cạnh ông không có một ai, không có một người nào sẽ vì ông mà  nghiên cứu ra thức ăn phù hợp với ma cà rồng, vì vậy ông chỉ có thể kiếm ăn như vậy mà thôi, phải không?

Marcus nhớ đến buổi tối ngày hôm qua, cậu bé ma cà rồng trẻ tuổi tên là Atlas Volturi kia đầy nhiệt tình mà chuẩn bị một bữa tối khiến cho tất thảy ma cà rồng đều phải ấn tượng cùng với đôi mắt mong đợi sáng rực đó, khóe miệng ông không khỏi nhướng lên —— ông nhớ khi đứa trẻ đó lén lút nhìn ông và ông nhẹ gật đầu tỏ ý mình rất hài lòng vì đồ ăn do cậu ta nấu, mặc dù biên độ rất nhỏ nhưng ông xác định cậu bé đó thấy được vì đôi mắt đen của đứa trẻ đó liền sáng lấp lánh vì sung sướng pha lẫn đắc ý.

Thần kỳ đến thế nào, Atlas Volturi, Electrolux Volturi, cả hai đứa trẻ đó đều là con trai của ông, mà cả hai đứa lại đều không phải là con trai của ông, ông ngồi yên một góc, giấu mình trong chiếc áo choàng mà nhìn hai đứa trẻ đó, khoảng cách vừa gần vô cùng lại vừa xa đến vô cùng, cảm giác tra tấn đó khiến cho Marcus muốn phát điên —— Marcus chưa từng nghĩ đến là một ma cà rồng hơn ba ngàn tuổi, nếu như không phải có Aro và Caius thường xuyên gọi tên thì có lẽ ngay cả tên mình là gì ông cũng chẳng nhớ lại có một ngày có tâm trạng bất ổn như vậy.

Rồi thì họ sẽ phải ra đi, đã như vậy thì không nên quá thân cận với họ.

Marcus nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ông đứng lại một lát rồi lại nhấc chân, bước đi ngược với hướng về nhà Cullen…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.