*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành Volterra
Khi Atlas đang ngồi chồm hổm dưới đất vẽ vòng tròn thì Jacob đã đi đến trước cửa phòng của Bella, nhưng khi cậu ta ngửi thấy mùi của Edward thì cậu liền dừng bước.
Cái mùi đấy khiến cho Jacob rất khó chịu, cậu căm ghét nó từ trong bản năng. Jacob nghĩ đến việc Bella luôn nhắc tới Edward nên cậu cho rằng đây chính là lý do khiến cho cậu khó chịu.
Jacob vừa chạm tay vào nắm đấm cửa thì rụt trở về, im lặng không một tiếng động tựa vào cạnh cửa lắng nghe.
“Tôi cho là tôi và cô không hề quen thân, Isabella Swan.” Edward ôm cánh tay tựa ở trên tường, cách Bella rất xa, đôi mắt màu caramel vẫn luôn tỏa ra tia sáng ấm áp khi ở bên cạnh Atlas bây giờ lại lạnh lùng như băng giá.
Trên cổ tay Isabella còn đính dây truyền dịch, cổ được băng cố định, một chút cử động nhỏ cũng rất khó khắn. Khi Edward dùng ngữ khí lạnh lùng này nói chuyện với cô thì cô đại khái cảm thấy âm thanh của anh cũng giống như những giọt chất lỏng lạnh lẽo kia chảy vào trong cơ thể mình, rồi dường như nó muốn trào ra khỏi hốc mắt. Bella cố gắng mở to mắt, cắn môi, mất một lúc mới khống chế được những giọt nước mắt mất mặt kia.
“Không, Edward, tôi chỉ là muốn biết vì sao anh lại căm ghét tôi, chỉ là như vậy mà thôi! Tôi chắc chắn là tôi chưa từng gặp anh, chưa từng gặp được bất kỳ ai xinh đẹp giống như anh chị em nhà anh, chỉ là, tại sao lại là tôi, vì sao tôi lại bị mọi người căm ghét ? Tôi thật sự không thể chịu đựng nổi!”
Edward chán ghét cau mày, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ nhẹ giận dữ: “Cô đã làm quá nhiều!”
Isabella bị ngữ khí tất nhiên của Edward khiến cho kinh ngạc mở to mắt, từng giọt nước mắt trào ra nhưng cô không lau đi mà quật cường nhìn Edward. Sau đó cô quyết tâm trừng Edward, giọng nói đầy oán hận từ từ lên tiếng: “Được rồi, được rồi, tôi chịu được, tôi chịu được sự căm ghét không rõ nguyên nhân từ một người xa lạ, tôi chịu được những ánh mắt như muốn giết người khi các người nhìn tôi, tôi thậm chí có thể chịu được…”
Bella hít sâu một hơi khiến cho mấy cái xương sườn bị gãy của cô ẩn ẩn đau: “Tôi thậm chí có thể chịu được anh không lưu tình chút nào ở trước mặt tất cả bạn học mà… dùng giọng nói chán ghét như vậy đáp lại lời thỉnh cầu nhỏ của tôi!”
Khi nói những lời này cô cơ hồ bật khóc lớn, cô không thể khống chế nổi, chỉ cần tức giận thì cô liền rơi nước mắt.
Đó là chuyện xảy ra khi Atlas và Edward chiến tranh lạnh. Vì Atlas và Edward đang chiến tranh lạnh nên lúc thực hành thí nghiệm không thèm ngồi cạnh anh, chỗ bên cạnh Edward liền bị bỏ trống —— không có bạn học nào có đủ can đảm ngồi vào bên cạnh Edward, không chỉ vì ngoại hình tuấn mỹ của Edward đủ để bất kỳ ai ngồi cạnh anh không thể tập trung học hành nổi mà còn vì thái độ lạnh lùng với tất cả mọi người ngoại trừ gia đình mình ra của Edward.
Về phần Atlas, vì tính cách lạc quan sáng sủa khác hẳn với người nhà Cullen cho nên cậu không cần phải tốn sức tìm được bạn hợp tác mới. Vì thế, người ngồi vào bên cạnh Edward cuối cùng lại là Bella —— cô mới đến, không có bạn hợp tác cố định, ngoại trừ cô ra thì còn có ai chứ?
Đương nhiên, Bella xem nhẹ Mike Newton tỏ ra rất thích cô, cho dù anh chàng cực kỳ nhiệt tình muốn thành một tổ với cô —— bởi vì rõ ràng cậu con trai kia đang muốn theo đuổi cô.
Trời biết khi Bella chọn Edward thì đã nơm nớp lo sợ cẩn cẩn dực dực đến cỡ nào, thậm chí trước khi ngồi xuống ghế cô còn cố gẳng mìm cười để bày tỏ thiện ý của mình, có lẽ nó không quá thành công nhưng một người đàn ông đích thực sao lại để cho phụ nữ mất mặt như vậy chứ ?
Trong suốt buổi thí nghiệm, Edward không hề hé răng nói một câu với Bella, anh ta ngồi cùng bàn với cô nhưng cố tình dịch ra xa nhất, vai tựa vào tường, cả người cứng ngắc như đá tảng, tựa như Bella là quái thú ăn thịt còn anh ta là con gà con không cách nào phản kháng—— rõ ràng bắp tay vồng lên của anh rắn chắc như vậy đủ để khiến cô biết được thân thể dưới lớp quần áo của anh ta hoàn toàn không gầy yếu như vẻ bề ngoài.
Mà càng khó tin chính là, sau khi hết tiết học, khi Bella đang không ngừng hít sâu cố gắng đè nén sự phẫn nộ của mình để tìm cách khai thông với Edward, anh ta liền xé nát tờ giấy cô cẩn thận đẩy qua, gầm lên đầy giận dữ: “Cút ngay! Đồ con gái đáng ghét!”
Tiếng gầm giận dữ đó giống hệt như dã thú, trong khi cô đang hoảng hốt thì vô tình đụng phải những ngón tay lạnh buốt của Edward, trơ mắt nhìn tờ giấy ghi tên mình bị xé tan thành từng mảnh, cảm thấy mất mặt cực kỳ. Mà trong khi Bella đang ngốc ra thì ngay cả một lời xin lỗi cũng không có, Edward trực tiếp chống lên mặt bàn rồi lộn người nhảy ra ngoài lao ra khỏi phòng thí nghiệm đuổi theo Atlas Cullen đang ngẩng đầu ưỡn ngực bỏ đi.
Người chung quanh xì xào bàn tán, tuy Jessica và mấy cô bạn chạy đến an ủi tính của Edward Cullen vốn là như vậy, nhưng cô vẫn loáng thoáng nghe được tiếng cười nhạo “Lại một đứa nữa !”
Đây là cuộc sống tại ngôi trường mới của cô, nhờ có Edward Cullen mà tất cả đã trở nên hỏng bét!
“Thỉnh cầu?” Edward cong khóe môi như muốn cười, lại cảm thấy không cần thiết phải cười với con bé trước mặt này.
“Dùng một tờ giấy sao? Trên đó viết tên của cô? Cô muốn thỉnh cầu cái gì?” Edward không thèm che dấu sự mỉa mai trong giọng nói.
Mặt của Bella lập tức đỏ bừng, thân thể của cô run lên, điều này làm cho thân thể mới được giải phẫu của cô đau đớn vô cùng nhưng trong mắt của Bella vẫn không ngừng bắn ra những tia lửa phẫn nộ.
Cô coi như đã chịu đủ rồi, không thèm khách khí nhìn Edward, dùng hết sức mà nói lớn để biểu hiện sự phẫn nộ của mình: “Bây giờ đây không còn là thỉnh cầu nữa vì tôi đã biết bí mật mà các người đang che giấu!”
Cô kỳ thật cũng không chắc chắn lắm nhưng vẫn nói ra câu này, trong nháy mắt, rõ ràng cô không dời mắt đi nhưng Edward mới rồi còn đang đứng trước cửa phòng bệnh đột nhiên xuất hiện trước giường của cô——đang dùng những ngón tay lạnh như băng vuốt ve cần cổ của cô khiến cho cô rất khó thở, trên mặt Bella tràn đầy khiếp sợ.
“Cô biết cái gì? Nói một câu, nào?” Âm thanh của Edward mềm mại như tơ, đủ để đơn giản đầu độc bất cứ người nào.
Đôi mắt của Bella mở to, cô nhìn vào đôi mắt hoàng kim gần trong gang tấc của Edward Cullen, dường như cô nhìn thấy bên trong có một đám lửa đang bùng lên.
“Cô biết cái gì?!” Edward lặp lại câu hỏi, sau một khắc, một tiếng thú rống lên, cửa phòng bệnh bị phá tan, trong tiếng thét thảm thiết của Bella, cửa sổ bị nghiền nát, hai con chim sẻ ngoài cửa sổ gào lên bay đi, một con thú khổng lồ màu nâu đỏ cùng Edward rơi xuống dưới lầu.
【 A a a! Có quái thú có quái thú a a a!!! 】 Thịt Viên ngoác miệng, bánh quy rơi xuống đất nhưng nó không thèm để ý mà bay vọt ra sau lưng sẻ anh dụi dụi, bị sẻ anh quay lại dùng cánh đập vào đầu.
【 Chuyên nghiệp một tí ! Nhanh đi báo cáo tình huống! 】 Sẻ anh vừa nói xong liền dang cánh bay theo hai bóng đen kia vào trong rừng.
【 Dạ! Đại ca! 】 Thịt Viên vỗ cánh lao thẳng xuống, dùng tư thế vô cùng mạo hiểm cắp lấy cái bánh quy hồi này sau đó mới bay đi tìm Atlas, rồi nó phát hiện…
Hơ? Atlas?
Thịt Viên mỏ ngậm bánh quy nhảy nhảy trước cửa phòng khám, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Mấy người y tá nghe thấy tiếng thú gầm lên cùng tiếng vỡ loảng xoảng của thủy tinh liền xông vào phòng của Bella, khi họ nhìn thấy tình trạng của căn phòng thì lại càng hoảng sợ.
Bella kéo theo chai nước biển, từ trên giường rơi xuống cố gắng trườn về phía cửa sổ, may mà cửa sổ là bị phá vỡ từ trong ra ngoài nên thủy tinh chỉ rơi có một ít vào bên trong nhưng cũng đủ để Bella bị trầy xước chảy máu.
Máy người y tá mới hoàn hồn lại kêu lên: “Cô Swan, cô đang làm gì vậy ? Trời ơi, mau trở lại giường đi!”
Bella tóm lấy vạt áo của một người y tá đến mức muốn xé rách nó ra, cô mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập kinh hoàng, đồng tử co lại: “Không! Nhanh! Mau báo cảnh sát! Tôi nhìn thấy! Tôi nhìn thấy thú dữ! Edward gặp nguy hiểm!”
Con thú khổng lồ với bộ lông màu nâu đỏ đấy lớn đến mức người khác không thể tin nổi, trong khoảnh khắc mà nó từ cửa xông vào rồi lao thẳng ra ngoài cửa sổ đó, nó thoáng quay lại nhìn cô khiến cho Bella vô cùng sợ hãi, run lên bần bật đến mức chai truyền dịch không ngừng đập vào giá đỡ phát ra tiếng kêu lanh canh.
Sau đó cô mới nhận ra —— đó là sói! Một con sói khổng lồ to như một con trâu vậy!
Trời ơi! Edward!
Carlisle và Billy Black gần như xông vào phòng cùng một lúc, giá truyền dịch ngã lăn, giường bị xô lệch qua một bên, còn có cửa kính thủy tinh vỡ vụn khiến cho gian phòng bệnh giống như vừa xảy ra hung án.
Billy đẩy xe lăn chạy tới bên Bella đang bị y tá cưỡng chế quay trở lại giường: “Bella! Cháu đã thấy cái gì?”
Ông khẩn trương nhìn chằm chằm vào Bella đang kinh hoảng, trong nội tâm ẩn ẩn lo lắng.
Mặc dù ông không thức tỉnh dòng máu người sói nhưng cha ông lại là người có dòng máu người sói mạnh nhất, tiếng thú gầm lên kia ông đã quá quen thuộc!
Bella muốn nói là sói, đó là một con sói lớn như trâu, nhưng rốt cuộc thì cô chỉ nằm rũ ra trên giường bệnh không nói gì cả, cho đến khi Carlisle tiến tới gần nhìn cô.
“Bác sĩ Cullen, Edward anh ấy…!” Bella túm lấy vạt áo Carlisle, Carlisle quay đầu lại liếc nhìn Billy Black, Billy Black phát ra một tiếng hừ nhẹ, Carlisle quay đầu, đẩy tay Bella ra, mỉm cười một cách chuyên nghiệp: “Cô Bella, tôi không thể không nói với cô một tin xấu, hành động vừa rồi của cô khiến cho cô phải nằm trên giường bệnh thêm ít nhất là một tháng nữa.”
“Cái gì? Không, lâu quá!” Bella kích động lên.
Carlisle đè Bella lại, cánh tay nhìn mảnh khảnh của ông lại khiến cho cô không thể giãy dụa.
Bella rên rỉ thống khổ nhưng Carlisle không buông tay, bởi vì ông biết rất rõ hành động nhỏ này không hề gây thương tổn đến thân thể của cô, ít nhất so với hành động bất cẩn vừa rồi của cô thì chút sức mạnh này có thể xem nhẹ không cần đề cập đến.
“Nếu như cô không muốn phải nằm thêm một tháng nữa thì tôi hy vọng cô không nên cử động.”
Hai người y tá bên cạnh nhất tề lui về phía sau một bước, che miệng châu đầu ghé tai.
“Trời ạ! Cậu có thấy bác sĩ Carlisle bây giờ trông rất khủng bố không?”
“Rõ ràng ông ấy đang cười.”
“Cậu không biết là vì ông ấy đang cười mới càng khủng bố sao?”
Hai người y tá nhìn nhau, cùng nhau khẽ run lên —— các cô chắc chắn rằng bác sĩ Carlisle vốn ôn hòa đang tức giận!
Đương nhiên, Carlisle phải giận rồi! Bởi vì, Bella bị thương nặng hơn khiến cho việc chuyển viện của cô không thể không gác lại.
Hừ, chết tiệt, vận xui của đứa con gái này đủ sức giết chết được cả ma cà rồng! Edward quả thực không nói sai!
Lần đầu tiên trong đời Carlisle mới mắng một câu thô tục, mặc dù ông chỉ mắng thầm trong lòng.
Sau đó, ông xoay người ra khỏi phòng bệnh giao những việc còn lại cho hộ lý.
Hai cô y tá đang châu đầu ghé tai tràn đầy kính sợ nhìn theo Carlisle nhưng họ chỉ kịp nhìn thấy vạt áo blouse trắng phất qua.
Lúc này, Charlie Swan mặc sắc phục lao vào, hiển nhiên là ông mới từ cục cảnh sát chạy đến.
Khi ông lao vào trong phòng bệnh thì ông mới phát hiện vẻ ngoài của mình chật vật đến thế nào nên mới giảm tốc độ, xấu hổ ho khan một tiếng với mấy người y tá rồi đi đến bên Bella, cúi xuống nhìn cô con gái đang mang vẻ mặt rất phức tạp: “Con không sao chứ? Nói với bố con đã xảy ra việc gì đi Bella? Bố vừa nhận được tin từ Billy liền chạy đến đây.”
“Con không sao đâu bố.” Bella đáp qua loa, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Charlie, bố đã từng gặp qua —— ý con nói, từng nghe nói đến cũng được —— có một loại sói lớn như trâu chưa?” Bella cắn môi, cuối cùng quyết định hỏi thăm bố mình.
Billy ngồi trên xe lăn lập tức nhìn qua bên này, Charlie mở to mắt, sau đó ông mới vỗ lên cái chăn trên người Bella, khó khăn nở một nụ cười: “Con đừng nghĩ nhiều như vậy Bella, bố thấy con cần nghỉ ngơi một chút?” Ông thử hỏi.
Bella tỏ ra bất mãn nhắm mắt lại: “Được rồi được rồi, con sẽ nghỉ ngơi.”
Charlie xấu hổ cười cười quay đầu nói với Billy: “Cảm ơn ông Billy.”
Billy ý vị thâm trường nhìn Bella rồi vỗ vào mông Charlie —— vì ông ngồi ở trên xe lăn nên ông chỉ có thể với được đến độ cao này thôi: “Ha, hai người chúng ta cần gì phải nói những lời này chứ.”
Charlie mỉm cười.
Atlas chạy theo dấu vết đánh nhau để lại trong rừng cây, ngoài ra không ít chim chóc đều chỉ đường cho cậu, vừa chỉ vừa cằn nhằn không dứt.
【 Ôi trời, kinh khủng! Quá kinh khủng! Trái tim yếu ớt của tôi! 】 Đây là một cô chim, vừa chỉ đường vừa dùng một cánh ôm ngực, hiển nhiên là rất sợ hãi.
【 Mau đến mau đến, bên đại bên tiểu, mau đặt nhanh! Trận đại chiến hiếm có giữa người sói và ma cà rồng đây! Nhanh nhanh kẻo hết! 】 Đây là một con chim mê bài bạc khiến cho Atlas không biết nói gì, mà khiến cho cậu càng bó tay chính là cậu phát hiện con chim này đã nhật được không ít “tiền” đặt cược như sâu, hạt dẻ, hạt dưa… cái gì cũng có.
Atlas thở hồng hộc chạy đến sau một phiến đá lớn rình xem.
Cậu nhìn thấy Edward đang ghìm chặt một con sói lông màu nâu đỏ, mặc cho con sói đó gầm thét hay nhảy lên điên cuồng cũng không cách nào hất anh rơi xuống khỏi lưng nó.
Atlas trước khi trốn đã giật tóc xuống kiểm tra hướng gió, hơn nữa mùi hương cây cỏ trong rừng rậm giúp cho mùi cơ thể cậu bị che giấu không dễ dàng phân biệt được, dù cho cách đó không xa có ma cà rồng cũng vậy mà người sói cũng thế đều không thể phát hiện ra cậu —— đây là bài học đầu tiên mà Jasper dạy cậu, trước tiên phải tránh được khứu giác linh mẫn của ma cà rồng, nếu không thì khỏi cần tính tiếp.
“Chó thối! Có muốn thử để cho tôi vặn gãy cổ của cậu ra không?” Edward lúc này giống hệt như dã thú tàn nhẫn, ánh mắt tràn ngập hung ác.
Người sói vừa mới biến thân không thể khống chế được sức mạnh của mình, hiển nhiên không phải là đối thủ của Edward tràn đầy kinh nghiệm, Atlas thậm chí cảm thấy được bụng của con sói bị chân Edward quắp chặt hõm sâu vào, nếu Edward dùng thêm chút sức mạnh thì chắc chắn con sói này dù không chết cũng bị thương nặng.
A, tốt quá, xem ra Edward không có ý định giết chết con thú đáng thương này! Atlas gật đầu, cảm thấy may mắn —— đây không phải là sói, đây là người sói, Atlas không cách nào tưởng tượng được cảnh Edward giết người.
Con sói khổng lồ không ngừng giãy dụa, hàm răng của nó nhe ra như những con dao sắc nhọn không ngừng lóe sáng, nước bọt bởi vì nó điên cuồng vung vẩy mà văng tứ tung, nhưng nó không thể hất Edward xuống khỏi lưng mình được, cuối cùng nó đành bất lực mà ngã ụp xuống.
Edward dùng đầu gối đè trên bụng con sói, hai tay vẫn kẹp chặt cổ của nó.
Anh không đếm xỉa đến ánh mắt hung tàn của con sói, vẫn mỉm cười khiêu khích: “Hừ, chó thối! Đừng tưởng rằng cậu yêu thích Isabella Swan thì ai cũng phải giống như cậu vậy! Nghe đây, chỉ cần cậu canh chừng cho kỹ con bé xui xẻo đó đừng để nó chạy đến trêu chọc tôi thì tôi cam đoan sẽ không nhìn đến con bé đó dù chỉ một lần.”
Con sói phẫn nộ gần lên hai tiếng nhưng cuối cùng âm thanh dần dần hạ đi, lộ ra vẻ thỏa hiệp.
Edward cau mày: “Rất tốt, canh chừng Isabella Swan cho cẩn thận. Mặt khác, để báo đáp cậu đã thay tôi giải quyết cái thứ phiền toái kia, tôi nghĩ tôi cần phải nói cho cậu biết một việc.”
Con sói phát ra tiếng ư ử, Edward buông nó ra, nó liền lăn một vòng rồi lao phốc lên một tảng đá lớn.
Atlas trốn sau tảng đá lập tức lệ rơi đầy mặt: xem ra, xui xẻo cực độ không chỉ có Isabella Swan, còn có mình nữa —— tảng đá đó đúng là nơi Atlas đang trốn.
Con sói co mình lại, cảnh giác nhìn Edward trong khi Edward lơ đễnh không thèm quan tâm.
“Gần đây mới có ba ma cà rồng xuất hiện, kẻ tên Victoria đã bị chúng tôi giết chết nhưng đồng bạn của ả là Laurent và James lại mất tích. A, tôi nghĩ cậu còn chưa biết, máu của đứa con gái mà cậu muốn theo đuổi đó là vô cùng hấp dẫn với ma cà rồng, tôi dám chắc với cậu chỉ cần con bé đó rơi vào tay bất kỳ ma cà rồng nào không ăn chay thì cũng sẽ trong vòng một phút biến thành cái xác khô. Ha, tôi thậm chí còn nghi ngờ ngay cả ma cà rồng ăn chay không phải ai cũng có thể chống cự lại mùi máu của cô ta đâu.”
Edward cố ý kích thích đối phương.
Con sói khổng lồ rống lên một tiếng, Edward không hề sợ hãi mà lộ ra hai cái răng nọc.
Con sói lắc cái đuôi phất cho Atlas trốn ở phía dưới một đầu đầy bụi. Nó liếc nhìn Edward rồi xoay người, hiển nhiên chuẩn bị rời đi. Atlas một đầu đầy bụi núp sau tảng đá cố gắng co người cho nhỏ lại vừa lẩm bẩm trong lòng: không nhìn thấy tui, không nhìn thấy tui, không thấy…
Cậu còn chưa kịp niệm mấy lần thì con sói đứng trên tảng đá đột nhiên nhếch miệng lộ ra một nụ cười cổ quái, Edward lập tức đọc được tâm tư của nó, thầm mắng một tiếng lao đến, nhưng con sói chiếm ưu thế cự ly, nó cúi đầu cắn lấy cổ áo của Atlas hất lên khiến cho Atlas thét lên một tiếng kinh hoàng rồi bay thành hình vòng cung ngược ra sau.
Edward mắng một tiếng nhưng lại không thể làm gì khác ngoại trừ dẫm nát cành cây dưới chân nhảy lên tiếp lấy Atlas, đến khi anh phẫn nộ ngẩng đầu lên thì con sói màu nâu đỏ đã chạy đi rất xa —— thậm chí nó còn thị uy ngoắc ngoắc cái đuôi, sau đó mới ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Jacob vừa mới trở thành người sói hiển nhiên còn có rất nhiều nghi vấn cần giải đáp. Mà đây chỉ là chút báo thù nho nhỏ vì Edward muốn mượn sức người sói giết James. Đương nhiên dù biết rõ là bị lợi dụng nhưng họ nhất định sẽ giết cái tên ma cà rồng kia.
Đây là sứ mạng của người sói, từ khi cậu trở thành người sói thì ngay giây phút đó, ý chí quyết chiến với ma cà rồng đã hòa tan vào linh hồn của cậu.
Mà Edward đang tức giận dạy dỗ Atlas lúc này không biết, mối uy hiếp mà anh đang cố gắng loại bỏ, tên ma cà rồng tên James kia sớm đã rời khỏi Forks, chạy đến thành Volterra ở Italy —— là nơi mà gia tộc Volturi chiếm giữ, một tòa thành cổ đáng buồn cười ở Italy khi mà rõ ràng là nơi do ma cà rồng nắm giữ lại không có bất kỳ ma cà rồng nào dám giết người bừa bãi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]