Trên đài Liễu Oanh Oanh vừa hát xong đang đi xuống, một trận vỗ tay vang lên, Cảng Sinh nhìn qua đi, thế nhưng một lần nữa lên đài lại là Lâm Liên Hảo,
đây là người lần trước ông chủ đã gặp , Lâm Liên Hảo là một người phụ nữ trung niên, mặt mày cũng có chút sắc xảo, khi hát lên lại ngọt ngào như con gái mười tám, như một loại hoa hồng trắng trầm thấp cùng nhã tuyển, trong khoảng thời gian ngắn Cảng Sinh nghe đến có chút mê muội.
Julian nhìn ánh mắt Cảng Sinh mê muội cảm thấy buồn cười, đời trước hắn đã từng tra qua, biết một đoạn thời gian rất dài Cảng Sinh cũng không biết mẹ mình là ai, càng không biết, chính mình là đệ đệ cùng mẹ khác cha của anh, nhắc lại, thì bọn họ cũng đáng thương như nhau.
“A Quý, cha mẹ anh làm gì đó?”
Cảng Sinh giật mình một cái, nháy mắt cảnh giác lên: “Tôi? ba mẹ tôi không còn nữa, sao ông chủ lại hỏi cái này?”
“sorry, tôi không biết.”
Cảng Sinh lắc đầu: “Không sao, lão bản.”
Julian mất mát nhìn Cảng Sinh: “Chúng ta đây cũng tính là đồng bệnh tương liên, bố tôi đã qua đời, mẹ từ rất sớm đã bỏ tôi đi,mười một tuổi tôi đã bị đưa đến nước Mỹ, tôi cứ thế một người lớn lên, khi đó cuộc sống của tôi rất thống khổ.” thời điểm Julian đối mặt với Cảng Sinh, luôn có một sự chân thật xưa nay chưa từng có.
Những lời này, hắn lần đầu tiên trong lúc thanh tỉnh nói với người ta.
Cảng Sinh nhíu mày, nhìn Julian so với chính mình còn nhỏ vài tuổi, có chút mềm lòng: “Vậy cha mẹ cậu thật sự quá nhẫn tâm, mười một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tvb-trong-sinh-chi-thien-nhuoc-huu-tinh/200722/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.