Edit: Lybt
Vết thương do bị súng bắn của Julian vẫn luôn đổ máu, hắn biết chính mình đã không có đường sống.
Cảng Sinh vẫn luôn lay động hắn; “Julian anh mang cậu đi tìm mẹ, rời đi Hong Kong, cậu mở to mắt, không phải sợ.” Lại nói với Hoa Kinh Sinh đang lái xe sốt ruột hô: “Đại ca, đi bến tàu!”
Julian bắt lấy quần áo Cảng Sinh, cố hết sức ngẩng đầu: “Ca ca, thực xin lỗi, rất nhiều chuyên em cũng không biết làm sao bây giờ.”
Cảng Sinh không tự chủ được, nước mắt liền rơi xuống, anh rất hy vọng Julian có thể sống sót, nhất định có thể, dẫn hắn rời Hong Kong, đi Đài Loan, đi đến một nơi không quen họ, một nhàbọn họ đoàn tụ, bình an vượt qua cả đời.
Nghĩ nghĩ, Cảng Sinh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Julian, đôi mắt Julian đong đầy nước mắt, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập hi vọng lại tuyệt vọng.
“Nếu anh thấy mẹ, giúp em nói một tiếng thực xin lỗi.” đôi mắt Julian càng dính chặt không mở ra được, hắn nhìn Cảng Sinh, ánh mắt nhu hòa lạ kỳ,thật ra cả đời này Cảng Sinh là người đối xử với hắn tốt nhất, là người tốt nhất mà hắn có được .
Hắn đột nhiên thực hối hận khi đó chính mình đã xúc động, dựa vào đầu vai Cảng Sinh, hắn không có cơ hội, nếu mình không bại lộ, có lẽ mình sẽ không rơi vào kết cục như vậy, bọn họ chỉ lên giường với nhau hai lần, nói ra thì chẳng nhiều nhặn gì, nhưng phần ấm áp này, quá nhiều quyến luyến.
Không có cơ hội. Julian đột nhiên nở nụ cười, Cảng Sinh gắt gao ôm hắn: “Julian chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tvb-trong-sinh-chi-thien-nhuoc-huu-tinh/200720/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.