Chương trước
Chương sau
Trầm Tĩnh Chu thấy Du Lăng Phong đi đến, kinh ngạc nhìn người này nửa ngày, môi giật giật, nhưng không nói ra lời nào.

Du Lăng Phong nói: “Tĩnh Chu, cho dù ngươi tức giận đến mức nào ta cũng xem ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta.” Trầm Tĩnh Chu vẫn không nói gì. Du Lăng Phong cũng không muốn nói thêm gì nữa, không khí dần dần trở nên lạnh lẽo.

Trầm Tĩnh Chu rốt cục nói: “Du đại ca, ngươi trở về đi, ta không muốn gặp bất cứ ai.” Giọng hắn không lớn quả thật không có sức sống.

Du Lăng Phong thở dài, nói: “Vậy ngươi bảo trọng.” Đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài. Trầm Tĩnh Chu đóng cửa phòng.

Qua nửa tháng không ai quấy rầy hắn, đó quả là những ngày an bình, thân thể Trầm Tĩnh Chu đã hoàn toàn khôi phục. Mặc dù *** thần có chút không phấn chấn, nhưng cũng không như nửa tháng trước thấy gì cũng sợ. Nhưng mỗi khi đến nửa đêm không có người bên cạnh, hắn sẽ hốt nhiên tỉnh lại khi đang ngủ, rồi cứ thế ngồi trơ mắt đến tận bình minh.

Hắn chưa từng sợ nổi khổ da thịt, tuy rằng là một công tử từ nhỏ đã được mọi người yêu thương chăm sóc, nhưng những kẻ như bang chủ Quỷ Kiểm Thanh dù có hành hạ hắn đến chết đi sống lại hắn cũng sẽ không cầu xin tha thứ. Phó minh chủ uống máu của hắn, khi hắn nhớ lại chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Nhưng hắn sợ nhất chính là bị bằng hữu lừa gạt. Vô luận là Du Lăng Phong, hay là Khúc Thiên Hồng, hắn đều thực tâm coi là những người bằng hữu khó khăn lắm mới gặp được, hắn đối bọn họ chưa từng có hoài nghi, thực tâm trân trọng. Riêng với Khúc Thiên Hồng, hắn vẫn luôn ngưỡng mộ.

Nhớ tới người tên Khúc Thiên Hồng, tay Trầm Tĩnh Chu không tự chủ được phát run, đầu cũng bắt đầu đau. Những đêm còn trong Tuyết y cung, tuy rằng bản thân không có chịu tra tấn quái dị, nhưng bị y mạnh mẽ đặt ở dưới thân, cùng hắn đồng giường, đã là khuất nhục lớn nhất. Từ trước đến nay Trầm Tĩnh Chu luôn cho rằng đó là hành động của những luyến đồng vậy mà chính hắn lại rơi vào cảnh ngộ như vậy. Mà người buộc hắn phải làm những việc này lại là Khúc Thiên Hồng mà hắn cho rằng xuất trần cao quý.

Nhưng khi tiếp tục hồi tưởng, Du Lăng Phong và Khúc Thiên Hồng đều không lừa gạt hắn. Du Lăng Phong cho tới bây giờ cũng không nói với hắn thân phận của y, mà hắn cũng chưa từng hỏi qua. Mà hắn từng hỏi Khúc Thiên Hồng: “Ngươi là thuộc hạ của Tuyết y giáo giáo chủ?”

Y nói không phải.

Y vốn cũng không phải.

Bản nhân y là giáo chủ.

Đầu Trầm Tĩnh Chu lại đau.

Trầm Tĩnh Chu ở tại viên trung, tuy nói là được hạ nhân xưng là chủ nhân, luôn cung kính với hắn nhưng so với giam lỏng cũng không có gì khác biệt. Hắn không có khả năng một mình đi ra khỏi vườn, bản thân Trầm Tĩnh Chu cũng chưa từng yêu cầu như vậy.

Hôm nay, khi Trầm Tĩnh Chu trở lại phòng thấy trong phòng đã có người ngồi.

Người nọ chòm râu hoa râm, mặc thanh y, thấy Trầm Tĩnh Chu tiến vào, nói: “Mạo muội quấy rầy.”

Trầm Tĩnh Chu thối lui một bước, nói: “Xin hỏi tiền bối là ai?” cảm thấy lo sợ, biết người này cũng không phải hạng người tầm thường. Chung quanh nơi này đều có người canh giữ, nhưng người này có thể vô thanh vô tức đích tiến vào, hơn phân nửa là không có hảo ý.

Người nọ thần tình hiền lành, ha hả cười nói: “Công tử chính là họ Trầm danh Tĩnh Chu? Quả nhiên công tử xinh đẹp.” Trầm Tĩnh Chu nói vài câu khiêm tốn, vẫn đoán không ra ý đồ của người này. Nhìn dáng vẻ cũng hòa ái hiền lành, cũng không phải hạng người gian trá, nhưng lập tức nhớ tới diện mạo Khúc Thiên Hồng như vậy ấy thế mà thân phận thật sự lại là một đại ma đầu khiến người người sợ hãi. Trầm Tĩnh Chu liền nhắc nhở chính mình, không thể trong mặt mà bắt hình dong.

Người nọ vẫn cười nói: “Trầm công tử bị không ít ủy khuất, cũng không có võ công mà lão hủ thích nhất là bênh vực kẻ yếu, hơn nữa lão hủ cùng Trầm lão gia tử trước đây cũng có một đoạn nhân duyên.” Trầm Tĩnh Chu nghe hắn nói như vậy có chút cảm động, nói: “Vãn bối chăm chú lắng nghe.”

Người nọ ha hả cười nói: “Kỳ thật nói ra thật xấu hổ nhưng nói ra cũng không sao. Thời thiếu niên ta bị cừu gia đuổi giết, còn nghèo khổ bần củng. Ngẫu nhiên gặp lệnh tôn, lệnh tôn gặp ta quá mức đáng thương, nổi lòng trắc ẩn, tiêu phí không ít đưa cho cừu gia của ta mới cứu được một mạng này. Khi đó Trầm công tử vẫn còn bọc tã.” Rồi nói một chút về tình hình hồi trẻ của Trầm lão gia, Trầm Tĩnh Chu thấy người này nói không sai chút nào cũng có chút kinh ngạc, cũng biết tuy cha không có võ công, lại hay bênh vực kẻ yếu, tuy không cho con bước chân vào giang hồ nhưng bản thân cũng kết giao  không ít giang hồ bằng hữu. Nhưng trong những bằng hữu này những người thuộc loại nhất lưu cao thủ cũng không nhiều.

Người nọ từ trong lòng xuất ra một cái bình nhỏ, nói: “Trầm công tử bị người khi dễ, nhưng kẻ kia lại lả giáo chủ Tuyết y giáo quá mức lợi hại, lão hủ cũng vô pháp đối phó y, chỉ có thể dựa vào bản thân Trầm công tử.” Nói xong đem dược bình đưa cho hắn, Trầm Tĩnh Chu nhíu mày nói: “Đây là cái gì?” Người nọ nói: “Đây là một loại độc dược, nhưng nó có một điểm kỳ lạ, đối với người luyện võ chỉ cần dính một chút võ công suốt đời sẽ hóa thành hư ảo, đối đối với người không luyện võ nửa phần hại cũng không có.” Trầm Tĩnh Chu nhận lấy, hai tay có chút run rẩy.

Người nọ nói: “Ý tứ lão hủ, Trầm công tử chắc cũng hiểu được, Trầm công tử có nguyện ý hay không, lão hủ cũng không thể định đoạt, vậy xin cáo từ.” Trầm Tĩnh Chu thấy hắn đi xa, không nói gì, chỉ nhìn dược bình trong tay đến xuất thần.

Cơm chiều hôm nay Trầm Tĩnh Chu cũng chưa ăn, vẫn nhìn dược bình kia. Trong lòng không ngừng miên man suy nghĩ.

Hắn âm thầm đoán được, lão giả tới hôm nay nhất định là cừu gia của Khúc Thiên Hồng, người này tìm tới mình nhất định không phải vì  bênh vực kẻ yếu chẳng qua là muốn lợi dụng mình thôi. Về việc người này biết chuyện của cha cũng không có gì kỳ lạ, chỉ cần muốn tìm hiểu không có gì tìm hiểu không ra. Dù vậy hắn cam tâm tình nguyện làm một quân cờ

... Trả thù những gì ngươi đã đối xử với ta, ta cũng cho ngươi phải trả giá thật lớn...

Người kia nói thuốc này khiến mất hết võ công. Trầm Tĩnh Chu cắn chặt răng. Nếu không chỉ như thế thì sao?

Trầm Tĩnh Chu đi đến trước cửa sổ, chỉ thấy ngoài kia hoàng hôn đang dần buông, hết thảy mọi thứ đều trở nên mông lung thê lương như chính tâm tình của hắn bây giờ vậy. Cả đời hắn chưa bao giờ hại người, ngay cả ý niệm trong đầu cũng không có. Nếu hắn hại chết  y, chắc chắn sẽ khiến lương tâm hắn không yên. Nhưng kẻ kia là người đã vũ nhục hắn, làm sao hắn có thể đối với y như những người khác đây?

Trầm Tĩnh Chu trong lòng lo lắng, nhớ những đêm kinh hoàng ở Cầm Tâm các, khi đó y khiến hắn phải chịu vũ nhục lớn như vậy. Nhưng một lát sau, lại nghĩ tới ánh mắt cùng thần sắc ôn hòa của Khúc Thiên Hồng khi y cùng mình nói chuyện, hắn chỉ cảm thấy càng ngày càng đau đầu. Một đoàn hỗn loạn, hắn còn cần thời gian hảo hảo ngẫm lại.

Nhưng hắn đã không còn thời gian suy nghĩ, ngoài cửa một hạ nhân tiến vào nói: “Có một vị Khúc công tử muốn tới gặp người.”

Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy toàn thân đều phát run, hắn không hề do dự đem bột phấn bỏ vào trong miệng,

Không có thời gian, nếu đợi Khúc Thiên Hồng vào phòng, mình sẽ không có cơ hội.

Nếu thuốc này thật là trí mạng thì sao? Trầm Tĩnh Chu ánh mắt bỗng nhiên nóng lên.

Ta đây bồi này ma đầu cùng chết.

Hoàn toàn giải thoát.

Như vậy xong hết mọi chuyện.

Không bao giờ... thống khổ nữa...

Thời điểm Trầm Tĩnh Chu ăn độc dược, kỳ thật căn bản chưa nghĩ ra sẽ khiến Khúc Thiên Hồng trúng độc bằng cách nào. Lão giả kia nói, loại này độc dược này chỉ có tác dụng đối với người có võ công là ám chỉ Trầm Tĩnh Chu nếu không ngại thì lấy thân khiến Trầm Tĩnh Chu trúng độc, nhưng Trầm Tĩnh Chu không kịp suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn theo bản năng nuốt độc dược vào chứ bản thân hắn cũng không để y tới lời nói của lão giả kia. Nhưng người kia không đoán trước được ý nghĩ của Trầm Tĩnh Chu như vậy. Âm kém dương sai. Không mưu mà hợp.

Trầm Tĩnh Chu chỉ biết là mình sẽ không hạ độc trong nước trà, không hạ độc trong đồ ăn… Nếu làm như vậy hắn sẽ tự khinh thường bản thân.

Hắn kỳ thật chính là muốn giải thoát, trong lúc tâm tình hỗn loạn mà ăn độc dược, nhất định phải làm cho bản thân dính độc trước, như vậy mặc kệ Khúc Thiên Hồng có thể trúng độc hay không, y cũng không thể khiến mình thảm hại hơn nữa. Hắn biết rõ có người lợi dụng hắn, nhưng tâm tình đặc biết khiến hắn chấp nhận, hắn một lòng muốn chết. Hắn cũng biết, cho dù Khúc Thiên Hồng trúng độc, chính mình cũng không tránh khỏi cái chết.

Trong lúc đầu óc Trầm Tĩnh Chu trống rỗng, Khúc Thiên Hồng đã đi đến. Y đứng ở cửa tà dương chiếu trên người y, nhìn ánh tà dương chạm vào Trầm Tĩnh Chu. Trầm Tĩnh Chu nhìn thấy hắn bỗng nhiên một trận hoa mắt, chỉ cảm thấy tim mình đập đều nhanh khiến hắn khó chịu.

Khúc Thiên Hồng đỡ hắn, Trầm Tĩnh Chu bắt lấy quần áo y, cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng dồn dập, trên mặt không khống chế được cũng đỏ lên. Khúc Thiên Hồng nhìn thấy hắn, trên mặt cũng là một mảng ửng đỏ.

Bản thân Trầm Tĩnh Chu  cũng không biết sao lại thế này,  nhưng hắn cảm thấy trên người từng trận nóng lên, máu nhắm hướng thẳng trên đỉnh đầu. Hắn bắt được tay Khúc Thiên Hồng, cảm thấy được khó chịu đến mức sắp mất đi ý thức. Thậm chí hắn không tự chủ được mang hai má càng ngày càng trở nên nóng bỏng đặt trên cổ Khúc Thiên Hồng. Nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, hắn chỉ muốn bản thân thoải mái một chút.

Khúc Thiên Hồng lại hiểu lầm  ý tứ của hắn, y chậm rãi đích gục đầu xuống, hôn Trầm Tĩnh Chu.

Trầm Tĩnh Chu tuy rằng ý thức hỗn loạn, nhưng còn sót lại chút thanh tỉnh. Hắn nghĩ muốn đẩy Khúc Thiên Hồng ra, nghĩ muốn đối hắn nói ngàn vạn lần không nên chạm vào mình bởi vì trên người mình có một loại kịch độc có thể làm biến mất toàn bộ võ công của y...

Nhưng không còn kịp, Khúc Thiên Hồng đã hôn hắn, hơn nữa càng hôn càng sâu.

Qua nửa ngày, Khúc Thiên Hồng chậm rãi đẩy Trầm Tĩnh Chu ra, ánh mắt nhìn không ra ý tứ, y bỗng nhiên nói: “Ngươi không phải nghĩ muốn lấy thân làm ta trúng độc chứ?”

Trầm Tĩnh Chu tự mình đứng dật, nhìn Khúc Thiên Hồng thấy Khúc Thiên Hồng từ trên người xuất ra một khối ngọc bội, ngọc bội kia đã biến thành màu đen, nói: “Nó đối độc vật bốn phía cực kỳ linh mẫn. Chỉ cần trên người ta dính chút độc, nó sẽ biến sắc.”

Trầm Tĩnh Chu nhìn ngọc bội, ngọc bích đã biến thành đen như mực. Đó là một loại ánh sáng quỷ dị, đen thăm thẳm nhìn cũng đã biết loại độc kia lợi hại như thế nảo.

Trong đầu Trầm Tĩnh Chu chỉ có một ý niệm, khiến cho mọi thứ nhanh chóng chấm dứt, bản thân hắn đã không còn muốn sống nên lạnh lùng nói: “Đúng, ta là một lòng muốn hại ngươi, đây là báo ứng ngươi phải nhận.”

Khúc Thiên Hồng mỉm cười, nói: “Nhưng ngươi lại không biết mỗi một vị giáo chủ Tuyết y giáo đều phải ăn một loại thần dược từ nhỏ. Dù ngươi phục mười năm ta vẫn là bách độc bất xâm.”

Trầm Tĩnh Chu lại bị nhốt vào trong Cầm Tâm các.

Khúc Thiên Hồng nhìn hắn, không nói gì. Trầm Tĩnh Chu nản lòng thoái chí tới cực điểm. Khúc Thiên Hồng bỗng nhiên xuất ra một viên đan dược màu đỏ, đối Trầm Tĩnh Chu nói: “Ngươi không phải là một lòng muốn tìm cái chết sao? Viên đan dược này kịch độc vô cùng, ăn vào sống còn khó chịu hơn chết, ngươi dám không?” Trầm Tĩnh Chu nhận lấy, không nói hai lời liền ăn xuống. Khúc Thiên Hồng lẳng lặng nhìn hắn, rốt cục xoay người đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.