Chương trước
Chương sau
Bản thân Trầm Tĩnh Chu cũng không biết hắn về đến nhà bằng cách nào.

Hắn bị người điểm thụy huyệt, vẫn luôn mê man, lần tiếp theo mở mắt đã thấy bản thân nằm ở trên giường, trong nhà hắn.

Trầm Tĩnh Chu nhìn thấy cha mẹ, vui buồn lẫn lộn, liền thay đổi sự tình mà kể lại, chỉ nói kết bạn  một bằng hữu cổ quái, mời hắn đi chơi  mấy tháng, còn chuyện hắn cùng giáo chủ Tuyết y giáo thì hẳn nhiên là bỏ qua, không đề cập tới. Vợ chồng Trầm lão gia cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ kể lại rằng ngày đó Thanh Thư ở bên ngoài Trầm viên xuất hiện một cỗ kiệu, bốn phía không thấy ai, liền đánh bạo xốc màn kiệu, lại không nghĩ rằng là thiếu gia. Vui đến mức không nói lên lời, chạy nhanh về báo cho  lão gia phu nhân biết. Vợ chồng Trầm lão gia quả thật vui mừng khôn xiết.

Trầm Tĩnh Chu sau khi về nhà, mỗi ngày chỉ ở trong thư phòng đọc sách, hoặc cùng cha mẹ ở chung dáng điệu điềm nhiên như không. Chỉ khi nào hắn một mình ở trong phòng mới thường nghẹn ngào khóc hận, nhớ tới chính mình chịu qua khuất nhục, luôn khó chịu không thôi. Hắn vẫn âm thầm tự nhủ, nếu một ngày nào đó có thể gặp lại giáo chủ Tuyết y giáo, cho dù phải vứt bỏ sinh mệnh, hắn cũng không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Bây giờ đã là sẩm tối, một người vẫn đang đọc sách, bỗng nhiên nghe được tiếng động rất nhỏ, đứng lên nhìn quanh, cũng không thấy có gì bất thường. Khi trở lại bàn liền phát giác trên bàn có một tín hàm nho nhỏ. Hắn mở ra xem, chỉ thấy bên trong viết: “Bên Vân Yến Hồ, liễu rủ thuyền con, cây mơ chử rượu, tán gẫu lấy tiêu sầu.” Chữ viết nhìn có vẻ quen thuộc, lại không nhớ đã từng thấy qua ở nơi nào. Khi nhìn đến phần chữ ký, bất giác cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy viết ba chữ “Khúc Thiên Hồng “. Chữ viết bên trong mạnh mẽ, lại không mất đi vẻ ôn nhã.

Hắn có một chút do dự, nghĩ rằng nếu đối phương đối với chính mình mang tâm bất hảo cũng không phải phiền toái như thế này. Bản thân hắn không chút võ công thì không nói, trải qua sự việc lần trước, hắn cũng coi như biết võ sư trong nhà nếu ở trước mặt cao thủ giang hồ đích thị là cái thùng rỗng kêu to. Nếu thực sự tai họa, tránh ở trong nhà chỉ sợ ngược lại liên lụy người nhà, chủ ý đã định, gấp lại tín hàm, kêu một tôi tớ lại đây, nói hắn muốn một mình đi ra ngoài đi một chút, sẽ về sớm, không cần báo cho lão gia và phu nhân biết.

Vân Yến Hồ kia cách Trầm viên không xa, đi không bao lâu thì tới. Trầm Tĩnh Chu đứng ở ven hồ, chỉ thấy bốn bề vắng lặng, hắn cũng không biết Khúc Thiên Hồng  là ai, liền đứng ở ven bờ chờ. Chợt nghe thấy tiếng sáo trên sông, trong lòng không khỏi có chút cảm giác thê lương, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy rất xa một con thuyền hoa hướng chính mình đi tới. Trên hồ thuyền hoa thật nhiều, Trầm Tĩnh Chu lúc đầu cũng không có chú ý, lúc này nhìn lại, thấy con thuyền này *** mỹ, lịch sự tao nhã hơn hẳn so với những chiếc thuyền hoa còn lại, đầu thuyền có treo hai cái đèn sa (QT dịch là chao đèn bằng vải lụa) bằng lụa xanh, trong lòng nghĩ: “Người này thật cũng có ý tứ.”

Khi thuyền hoa đậu gần bờ, một tiểu đồng tử đi xuống, dắt hắn đi lên, sau đó lập tức lui xuống. Trầm Tĩnh Chu nhìn xung quanh, chỉ thấy trên bàn nước trà tế điểm, mọi thứ *** xảo, nhưng lại không thấy ai khác.

Chợt thấy mành vừa động, một người thân hình cao lớn đi ra. Người nọ mặc y phục màu tím nhạt, khi nhìn thấy Trầm Tĩnh Chu thì mỉm cười. Nụ cười tỏa sáng như mặt trời, (ta chém nhé QT dịch là thần quang ly hợp) đôi mắt như cổ đàm tĩnh thủy, (hồ cổ nước lặng) trong trẻo, lấp lánh. Người này chinh là người mà Trầm Tĩnh Chu đã gặp ở hậu viện năm ấy, khinh công tử. (công tử nhẹ nhàng) Dáng vẻ một chút cũng không có đổi, nhưng khi người này mặc hoa phục so với khi mặc tố y(y phục trắng thuần) càng thêm sáng rực khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.

Trầm Tĩnh Chu vừa nhìn thấy, vừa mừng vừa sợ, đứng lên, nói: “Nguyên lai là ngươi!” Lại nghe người nọ mỉm cười nói: “Trầm công tử, đã lâu không gặp. Ta còn nghĩ đến ngươi thấy thư của ta sẽ không đến.”

Trầm Tĩnh Chu nói thầm: “Sao có thể như thế được, nhận được thư của ngươi, ta cảm thấy vui mừng khôn xiết. Ta bình thường ru rú trong nhà, bằng hữu cũng không nhiều.” Gặp người nọ đang nhìn mình, không khỏi đỏ mặt, nói lớn: “Trước giờ vẫn không biết tên của ngươi, hôm nay cuối cùng đã biết.” Người nọ mỉm cười nói: “Đúng vậy, ta đã sớm biết tên của ngươi, ngươi lại không biết danh *** ta là gì, thật sự là không công bằng.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Ngươi từ trước luôn vội vàng, hôm nay như thế nào có hưng trí đi du ngoạn?” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Dù ta có vội vàng thế nào đi chăng nữa, đến gặp bằng hữu vẫn là có thể đi.” Trầm Tĩnh Chu nghe người nọ ngụ ý nói mình với hắn là bằng hữu, trong lòng lại cao hứng.

Khúc Thiên Hồng  thỉnh hắn ngồi, tự tay mang trà cho hắn, nói: “Đây là trà Bích Loa Xuân tốt nhất, dùng nước chảy ra từ thạch nhũ ngàn năm để pha. Trong nhà Trầm công tử hẳn là không thiếu Bích Loa Xuân, nhưng nước này chắc không phải lúc nào cũng có.” Trầm Tĩnh Chu thấy hắn chu đáo như thế, nhớ tới dáng vẻ hắn trước kia trong trẻo nhưng lạnh lùng, cảm thấy được quả thực giống như là hai người khác biệt vậy.

Khúc Thiên Hồng  nói: “Trầm công tử, ta lần này tới, chỉ là vì nói cho ngươi một sự kiện.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Thỉnh.” Khúc Thiên Hồng  nói: “Kỳ thật trong Tuyết y cung...” Một lời chưa nói hết, Trầm Tĩnh Chu nhớ tới những chuyện xảy ra trong quá khứ, quay đầu sang một bên, vội nói: “Xin thứ cho ta vô lễ, ba chữ này, ta, cuộc đời này không bao giờ … muốn nghe thấy thêm lần nào nữa. Hi vọng công tử không phật ý.” Khúc Thiên Hồng  ngẩn ra, nói: “Hảo. Ta không nói.” Trầm Tĩnh Chu lúc này mới quay đầu lại, Khúc Thiên Hồng  liếc mắt nhìn thấy trong mắt Trầm Tĩnh Chu trần đầy nước mắt, gương mặt tái nhợt bỗng nhiên xuất hiện một chút ửng hồng. Trầm Tĩnh Chu lặng lẽ lau đi nước mắt, cũng không phát hiện sắc mặt Khúc Thiên Hồng  biến hóa.

Khúc Thiên Hồng  đợi Trầm Tĩnh Chu bình tĩnh trở lại, đối hắn nói: “Ta biết ngươi sẽ không học võ công, chính là người giang hồ tâm hiểm ác, ngươi lại hoàn toàn không biết phòng nhân chi tâm, nên ta đặc biệt đến tặng đồ cho ngươi.” Nói xong xuất ra một cái hộp gỗ nho nhỏ, nói: “Ngươi mở ra nhìn xem.” Trầm Tĩnh Chu đưa tay tiếp nhận, mở ra nhìn, chỉ thấy bên trong hộp đầy bột phấn màu vàng nhạt, mùi thơm nhàn nhạt. liền đóng hộp lại, có chút không rõ lý do.

Khúc Thiên Hồng  nói: “Loại bột phấn này là một loại kì hương, ngươi nên mang theo trên người, khi gặp việc nguy cấp, đem nó đặt ở lòng bàn tay, hai tay chậm rãi chà xát, mùi hương này có thể bay rất xa, khi đó sẽ có người tới cứu ngươi.” Trầm Tĩnh Chu trong lòng thập phần cảm kích, nói: “Đa tạ. Thật sự là thần thông quảng đại.” Khúc Thiên Hồng  mỉm cười nói: “Ngươi nói với ta sẽ không học võ công, vậy thì khi làm việc gì cần cẩn thận chút, đợi dịp nào thuận tiện ta liền mời bằng hữu của ta tương trợ.” Trầm Tĩnh Chu thấy người nọ còn nhớ rõ lời nói của mình, vì vậy mà nhịn không được mỉm cười.

Trầm Tĩnh Chu nhìn thoáng qua Khúc Thiên Hồng, thấy hắn cũng đang nhìn mình. Trầm Tĩnh Chu rất ít khi nhìn kỹ ánh mắt người nọ, lúc này vừa nhìn thấy, chỉ cảm thấy người này có ánh mắt có thể khiến tâm tư kẻ khác lay động, không dám lại nhìn, nghĩ thầm: “Người này thật sự là lạ lùng, rõ ràng là một nam tử, lại có thể làm cho mình, một nam tử khác, tâm thần đại loạn”. Cứ tưởng tượng như vậy, trên mặt đã bắt đầu nóng lên, nói: “Ta phải về.” Hắn nhất thời kích động mà thốt ra, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng không để tâm.

Khúc Thiên Hồng do dự một chút, nói: “Trên thuyền có phòng ngủ, ngươi có thể ở đây ngủ qua đêm?” Trầm Tĩnh Chu đỏ mặt lên, nói: “Nếu ta đi cả đêm không về, gia phụ sẽ lo lắng cho ta.” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Lệnh tôn không yên lòng như thế, xem ra ngươi là con trai độc nhất đi, ta đây đưa ngươi trở về.” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu nói: “Không cần, nơi này rất gần.” Hắn cũng không biết sao lại thế này. Trước đây, khi vị công tử này cự nhân ngàn dặm (ý nói là thái độ Khúc Thiên Hồng  với Trầm Tỉnh Chu rất xa cách) thì cảm thấy thất vọng, hiện tại thấy người này đối mình rất ôn nhu chu đáo, ngược lại trong lòng thấy bối rối, thầm nghĩ nên trốn càng xa càng tốt. Khúc Thiên Hồng thấy hắn ý kiến rất kiên quyết, cũng chỉ có thể đáp ứng, phân phó kẻ dưới cho thuyền cập bờ.

Trầm Tĩnh Chu xuống thuyền, Khúc Thiên Hồng đi theo bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo tay Trầm Tĩnh Chu lại, nói: “Nếu ta lại đến tìm ngươi, ngươi có từ chối không?” Người Trầm Tĩnh Chu khẽ run lên, quay đầu, nói: “Đương nhiên sẽ không.” Khúc Thiên Hồng buông tay hắn ra, nói: “Ngươi nói như vậy khiến ta an tâm.” Trầm Tĩnh Chu ẩn ẩn cảm thấy được người này nói chuyện có chút kỳ quái, lại không muốn hỏi nhiều, liền cùng hắn cáo từ, xoay người đi.

Trầm Tĩnh Chu về đến nhà, nhớ tới lúc cùng Khúc Thiên Hồng gặp gỡ, vẫn là không tự chủ được mỉm cười.

Sau một hồi ngồi đọc sách nhưng không thể tập trung, Trầm Tĩnh Chu một lần, lại một lần hồi tưởng lại những lời nói trong lúc hai người trò chuyện. Hắn đang chuẩn bị đi ngủ thì mày bỗng nhiên nhíu lại.

Nhớ rõ Khúc Thiên Hồng muốn nói cho hắn một sự kiện, nhưng mới chỉ nói ba chữ Tuyết y cung thì bản thân liền nhất thời xúc động, làm cho người nọ không nói thêm gì nữa. Lúc này hồi tưởng lại, trong lòng lại cực kỳ khó chịu, việc chăn gối của hắn cùng giáo chủ Tuyết y giáo khiến hắn vô cùng nhục nhã, mà Khúc Thiên Hồng hết lần này đến lần khác biết được chuyện này, thật sự làm cho hắn xấu hổ vô cùng, đổi lại là những người khác biết, Trầm Tĩnh Chu cũng sẽ không bối rối, lúng túng như thế.

Tưởng tượng như vậy, trong lòng càng ngày càng khó chịu, đôi mắt mở to nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài nổi lên một trận mưa nhỏ đang tý tách rơi. Bên kia sông có người dựa hồng lâu thổi sáo. Tiếng sáo thể hiện nỗi oán hận sâu kín, nữ tử thổi sáo kia xem ra là một cao thủ, tiếng sáo réo rắt, từ rất xa truyện tới vậy mà thanh âm vẫn rõ ràng như ở ngay bên cạnh, cùng với tiếng mưa tràn vào trong tai khiến người nghe càng cảm nhận sâu sắc tâm hồn người thổi sáo. Trầm Tĩnh Chu nghe xong, nghĩ thầm,rằng: “Những nữ tử xướng gia (kỹ nữ) này, trước mặt nhận tiền mà cười vui, sau lưng lại âm thầm rơi lệ, bằng không cũng không thổi ra một khúc nhạc u oán như vậy, vì vậy mà nói rằng bạc mệnh như tờ giấy.”

Hắn mặc dù chưa từng lưu lại khu lầu xanh, nhưng cũng không phải không biết đến thế sự, nhớ tới những nữ nhân khổ sở này, bất giác thở dài.

Hắn thở dài như vậy, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng lại nghĩ đến chuyện của bản thân, nghĩ đến mình là một nam tử, lại bị một nam tử vũ nhục, quả thật không thể nói cho bất kỳ ai sự nan kham (không thể chịu đựng nổi) của hắn trong chuyện này. So với những nữ tử bán rẻ tiếng cười cũng không khác nhau là mấy.

Hơn nữa bản thân chính là bị nắm đến tuyết y giáo nào đó, trong cung bị giáo chủ cường bạo, trong đó chỉ toàn vũ nhục, so với kỹ nữ tiếp khách thì còn là vũ nhục lớn hơn nữa. Nghĩ tới đây, Trầm Tĩnh Chu trong lòng lửa giận bắt đầu bốc lên, rốt cuộc không thể chịu đựng được, bỗng nhiên ngồi dậy, kêu một tiếng: “Thanh Thư!”

Tiểu đồng Thanh Thư ngủ ở cách vách, nghe được thiếu gia kêu mình, nhanh chóng rời giường đi tới, gặp thiếu gia ánh mắt đều là hồng, quần áo cũng tùy tiện khoác, hoảng sợ, nói: “Thiếu gia làm sao vậy?” Trầm Tĩnh Chu cũng không nhìn, nói: “Ngươi giúp ta lấy rượu lại đây.” Thanh Thư không thể tin vào những gì vừa nghe, nói: “Thiếu gia rõ ràng không uống rượu, còn nói ghét nhất là nhìn thấy người nào đó uống đến say khướt. Như thế nào cũng......” Trầm Tĩnh Chu nói: “Không cần hỏi nhiều, nhanh lên đi.” Thanh Thư không có cách nào, rời khỏi phòng đi lấy một bình rượu, vừa đi vừa lo lắng, lặng lẽ đem một đổ nửa bình rượu, thay bằng nước, sau đó mới mang vào phòng cấp Trầm Tĩnh Chu châm rượu.

Trầm Tĩnh Chu nói: “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.” Thanh Thư do dự một chút, vẫn là lui xuống.

Trầm Tĩnh Chu trước kia chưa bao giờ uống rượu, nhưng đọc nhiều thi văn, thấy hầu hết đều nói rượu là vật tiêu sầu. Hắn còn nhớ rõ mới trước đây có một lần gia yến, rất nhiều người uống đến say khướt, cuối cùng một đám phát điên dường như rống to kêu gào, lúc ấy chính mình cực kỳ sợ hãi, không biết rượu là cái gì mà đáng sợ đến thế, từ đó về sau cũng không muốn uống rượu nữa. Lúc này hồi tưởng lại, cảm thấy được bộ dạng những người đó tuy rằng điên cuồng, nhưng cũng đích thực khoái hoạt. Nói vậy rượu thật sự khiến kẻ khác quên hết thảy sự việc trên đời.

Vừa nghĩ như thế, hắn liền mở bình rượu, một cỗ mùi rượu đi ra, hai mắt hắn bỗng thấy rát buốt phải chớp mắt hai ba cái, cảm thấy một trận tức giận, dứt khoát đổ đầy một ly, ngửa cổ uống hết. Vị cay của rượu khiến hắn sặc, phải đứng dậy ho khan, nhưng hắn nhanh chóng liều mạng nhịn xuống, miễn cho Thanh Thư lại sang đây dài dòng. Hắn mang ý niệm cam chịu trong đầu, uống một ly lại một ly, uống đến cuối cùng, trước mắt đã là một mảnh mơ hồ, vựng vựng hồ hồ ngã xuống.

Khi tỉnh lại, chỉ thấy trước mắt có một bóng người đang hướng mình nói gì đó, hắn cố gắng nhìn, rốt cục thấy rõ người nọ nguyên lai là Thanh Thư.

Thanh Thư thấy hắn tỉnh, nói: “Thiếu gia, người đã tỉnh? Người đã uống không ít, cũng may là nô tài sang đây kịp lúc, lão gia không có phát hiện, bằng không cả thiếu gia và nô tài đều..  .” Trầm Tĩnh Chu muốn nói chuyện, chính là vừa mới say rượu, đau đầu như nứt ra, cái gì cũng nói không được. Thanh Thư nói: “Nô tài đã cho thiếu gia uống ba chén trà đặc, thiếu gia nghỉ ngơi thêm một chút, hẳn là có thể tỉnh rượu.” Trầm Tĩnh Chu vốn định đứng lên, nhưng ngay cả  một tia khí lực cũng không có, đành phải tùy ý để Thanh Thư đắp chăn cho hắn rồi nắm xuống.

Lần thứ hai tỉnh dậy thì đã tới giớ Thìn, chỉ thấy bên ngoài sắc trời đã là lên cao, Thanh Thư vẫn còn trong phòng, một mình chăm sóc hắn, hai mắt thâm quầng, hữu khí vô lực mà nhìn hắn, chắc là một đêm không ngủ, hắn không khỏi cảm thấy có chút áy náy. Thanh Thư là khi Trầm Tĩnh Chu còn nhỏ lão gia đã mua về để chăm sóc hắn, tuy trên danh nghĩa hai người là chủ nhân và nô tài, nhưng trên thực tế là bạn chơi đùa từ nhỏ, cùng nhau lớn lên. Trầm Tĩnh Chu đối với y chưa bao giờ có nửa câu nặng lời, xem ra những chuyện hắn làm tối qua chắc chắn đã khiến Thanh Thư hoảng sợ.

Thanh Thư thấy hắn tỉnh lại, chạy nhanh tới, hầu hạ hắn rửa mặt. Trầm Tĩnh Chu nói: “Ngươi đi ngủ trước đi. Ta tự mình tới.” Thanh Thư nói: “Thiếu gia vẫn là buông tha nô tài đi, ngườii nếu có điều gì sơ xuất, lão gia không đánh chết nô tài mới là lạ.” Trầm Tĩnh Chu phát nhẹ trên lưng y một cái, nói: “Ngươi yên tâm, những việc này ta có thể tự mình làm được, mà chính ngươi nên ngẫm lại, ngươi từ nhỏ đến lớn, có ai đã đánh ngươi lần nào chưa?” Thanh Thư sầu mi khổ kiểm nói: “Nói thì nói thế nhưng không có chuyện gì là vẹn toàn cả, nói không chừng lần sau sẽ bị đánh a.” Trầm Tĩnh Chu lười để ý đến y, tự mình tiến tới rửa mặt.

Thanh Thư nhìn thấy thiếu gia tuy cùng mình nói cười, nhưng trong ánh mắt lại vẫn có vẻ ảm đạm, nhịn không được hỏi: “Thiếu gia có tâm sự gì sao?” Trầm Tĩnh Chu lắc lắc đầu, hỏi cái gì cũng không nói. Thanh Thư nói: “Thiếu gia, người từ trước tới nay đối xử với nô tài tốt như vậy, nô tài cũng chưa bao giờ ở trước mặt người giấu diếm cái gì, giờ nô tài thật sự có vài lời muốn nói. Thiếu gia, người lần trước đi ra ngoài lâu như vậy không trở lại, lão gia cùng phu nhân thật sự rất lo lắng. Sau khi người trở về, lại chỉ nói là cùng bằng hữu kết giao đi ra ngoài thăm thú, còn lại cái gì cũng không nói, đến ngay cả nô tài cũng....”

Trầm Tĩnh Chu nhìn y một chút, thấy trong ánh mắt y thoáng có vẻ không đồng tình, biết y là lòng mang bất mãn, chỉ nói: “Ta vốn sẽ kế thừa gia nghiệp, kết giao mấy bằng hữu, chính mình ra bên ngoài hành tẩu có gì nghiêm trọng đâu? Lão gia vừa muốn ta tự đi kết bằng hữu, học cách tự mình đảm đương công việc, nhưng một bên lại cầm gữ ta không tha, ngay cả một đêm bất không về cũng nghiêm khắc trách móc nặng nề. Lần trước nếu không phải nhìn thấy ta chịu nhiều gian khổ,  giống một người chết bị người ta đặt trong kiệu nâng trở về, chỉ sợ cũng đã sớm đem ta hung hăng giáo huấn một chút.” Thanh Thư nghe hắn nói như vậy, lúc này sắc mặt mới có chút hòa hoãn.

Trầm Tĩnh Chu nói: “Ta làm việc không cần ngươi nói, sẽ biết chừng mực. Khi ta được hạ sinh, thầy tướng số đã giúp ta đoán một quẻ, nói ta chẳng những mệnh hảo, hơn nữa còn trường mệnh, cho nên các ngươi cũng không phải lo lắng ta. Những lời ta nói với ngươi nãy giờ, ta cũng sẽ đi nói với lão gia, nếu lần sau lại không thấy ta, ngươi liền trấn an lão gia nhiều hơn một chút, nói ta thật sự không có việc gì.” Thanh Thư ngây người đứng nghe, gật gật đầu, qua một lúc phục hồi lại *** thần, sắc mặt thay đổi, nói: “Thiếu gia, người còn muốn lặng lẽ đi sao?” Trầm Tĩnh Chu nói: “Ngươi từ trước đến nay hầu hạ ta, xuất môn cũng không nhiều, biết cái cái gì? Bên ngoài còn nhiều kỳ nhân dị sĩ, ngôn hành cử chỉ cực kỳ quái đản, nói cho ngươi nghe ngươi cũng là không hiểu, đi không từ giã, cũng là một loại giang hồ quy củ.”

Thanh Thư vẻ mặt mờ mịt, Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Ngươi quả nhiên không hiểu, trong chốn võ lâm, những nam tử hán tốt đều là những kẻ tiêu sái không ai kềm chế được, nếu khi ly biệt lại khóc sướt mướt như nữ nhân thì còn gì là phong thái hào hùng a.” Thanh Thư chỉ nghe xong mở to hai mắt, nói: “Thật sự là không thể tưởng tượng được, trước giờ quả thật chưa từng nghe qua. Thiếu gia, không phải là người đã lưu lạc giang hồ rồi chứ? Người vì cái gì không mang ta đi theo?”

Nguyên lai là khi Trầm Tĩnh Chu mười sáu tuổi nghe thấy võ sư nói chuyện, nói đến chuyện trên giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, nghe xong liền thấy nhiệt huyết sôi trào, liền nói với Thanh Thư, hy vọng một ngày kia có thể cỡi ngựa ở trên giang hồ trở thành một nhân sĩ võ lâm. Thanh Thư tuy có chút do dự, nhưng từ trong đáy lòng cũng muốn đi ra bên ngoài, hai người nhất thời xúc động liền nói với lão gia, lại bị mắng to một trận. Trầm lão gia nổi giận đùng đùng đối Trầm Tĩnh Chu nói: “Ngươi cho ta biết, là người nào xúi giục ngươi? Ngươi một chút võ công cũng không có, còn muốn  bước chân vào giang hồ, rõ ràng là làm việc sai trái. Ngươi hảo hảo học bài cho ta, học để còn giải quyết gia sự!” Trầm Tĩnh Chu bị lão gia mắng đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, Trầm lão gia thấy hắn bộ dáng đáng thương như vậy, liền thu lại khẩu khí, nói: “Ta chỉ có một đứa con duy nhất là ngươi, chỉ sợ ngươi có chuyện gì sơ xuất, ngươi lại không chịu học võ, làm sao có bản lĩnh đi hành hiệp trượng nghĩa? Tương lai ngươi kế thừa  gia nghiệp, hảo hảo chuẩn bị, khi gặp cụ già, phụ nữ hay trẻ em, thì giúp đỡ nhiều hơn một chút, cũng là một cách làm việc thiện.” Trầm Tĩnh Chu nghe phụ thân giải thích như vậy, rốt cuộc không còn lời nào để nói, ủ rũ lui xuống, cùng Thanh Thư thở dài suốt ba ngày.

Lúc này Thanh Thư nghe Trầm Tĩnh Chu nói hắn đã trở thành người giang hồ, hâm mộ không thôi, chỉ trách hắn không đem mình đi cùng, Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Ta cũng là gặp đúng dịp nhân duyên, kết bạn được với mấy vi bằng hữu trên giang hồ.” Thanh Thư nói: “Nguyên lai thiếu gia còn kết giao với không ít kỳ nhân dị sĩ? Vậy người có phải hay không ngay cả võ công cũng đã học được rồi?” Trầm Tĩnh Chu trừng mắt nhìn y, liếc mắt một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Nếu ta có võ công, như thế nào lại giống người chết bị nâng trở về! Ta cùng bằng hữu của ta đều trúng ám toán, cho nên mới thảm như vậy. Bước chân vào giang hồ, gian khổ vô cùng, chỉ hơi sơ ý một chút ngay cả mạng nhỏ của chính mình cũng không giữ được. Ta cũng vì chiếu cố ngươi, mới tự mình đi tìm hiểu.” Thấy Thanh Thư còn muốn nói tiếp, liền nói: “Tốt lắm tốt lắm, lần sau mang ngươi đi, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước, dưỡng hảo *** thần, nếu không lão gia nhìn thấy thấn sắc ngươi ốm yếu như vậy, lại cảm thấy hoài nghi.” Một bên vừa nói, vừa đem Thanh Thư đẩy ra ngoài.

Hắn cùng Thanh Thư nói bậy bạ  như vậy nửa ngày, tâm tình vốn đã dần dần tốt lên, nhưng khi Thanh Thư trở về phòng nghỉ ngơi, trong phòng lại chỉ còn lại mình hắn cô đơn, lẻ loi, hắn ngồi ở đó, đôi lông mày lại chậm rãi nhíu lại.

Ngày đó, tuy Thanh Thư thấy thiếu gia nói nói cười cười rất là cao hứng, nhưng chuyện thiếu gia uống rượu chuyện y luôn nhớ kỹ, hơn nữa thấy thiếu gia thường thường không tự chủ  cau mày, trong lòng biết hắn nhất định là có tâm sự, thấy không có cách nào khác hỏi được, cũng không định lại đi hỏi hắn, chỉ âm thầm suy nghĩ chút chủ ý, hy vọng có thể khiến thiếu gia tâm tình dần dần bình phục.

Hôm nay Trầm Tĩnh Chu cùng Thanh Thư ở phía sau viện trống trải chơi thả diều, mắt thấy diều kia càng bay càng cao, cả hai đều là thần tình cười vui. Hai người, mỗi người đều thả một con diều, thi xem ai thả cao hơn, bên trong hậu viện tiếng cười không dứt.

Trầm Tĩnh Chu đột nhiên a  một tiếng, nói “Không tốt”, nguyên lai hai con diều kia quấn lại với nhau, bện thành một đoàn, hai người liền thu dây. Thanh Thư khi thu dây có chút nôn nóng, diều kia liền đứt dây, ở giữa không trung chập chờn bay xa. Trầm Tĩnh Chu nói: “Ta đi ra ngoài tìm.” Thanh Thư vội la lên: “Có trời mới biết nó rơi tới chỗ nào rồi, chơi diều chính là để đuổi xui xẻo, chỉ mong sao nó bay đến nơi mình không thấy. Thiếu gia, người lại đi mua một cái khác là được.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Diều này đều theo ta đã nhiều năm, luyến tiếc.” Nói xong rồi đi ra ngoài, Thanh Thư chạy nhanh đuổi theo.

Từ sau viện môn đi ra, cũng không thấy bóng dáng thiếu gia, trong lòng gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, đuổi theo hơn nửa canh giờ, đã qua mấy cái lối rẽ, nếu tiếp dục đi tiếp chính là núi Vân Nhạn, Thanh Thư không có cách nào khác, đành khóc lớn  trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.