“Thèm đỏ mắt?” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng khẽ động.
Hắn chưa bao giờ cho rằng hơn ba ngàn vị cường giả, ai cũng là người tốt!
Điều đó không có khả năng!
Có thể từng bước một tu luyện tới bây giờ bước này, từ nguyên thế giới quê hương, Giới Tâm đại lục, lôi đình thế giới đến xem, tỉ lệ ma đầu bình thường cũng sẽ không quá thấp! Về phần ‘giết người đoạt bảo’ thì càng thông thường.
Đông Bá Tuyết Ưng sở dĩ dám công khai, là vì hắn biết được lệnh cấm trong thành Xích Vân!
Trong thành, là cấm chém giết, dám động thủ, là phải bị cường giả toàn thành vây công!
“Phi Tuyết lão đệ.” Ưng Xà Thần cũng nhắc nhở, “Bởi vì lệnh cấm, tuyệt đại đa số cường giả không dám có tâm tư gì, nhưng mấy chục vị cường giả trong thành Xích Vân thật sự xếp ở hàng ngũ đứng đầu! Trong bọn họ còn có một số kẻ tà ác, bá đạo, bởi vì thực lực đủ mạnh, bình thường làm việc cũng rất bá đạo... Ngươi phải cẩn thận.”
“Không lẽ, bọn họ dám động thủ ở trong thành?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.
“Cái này thì không dám, toàn bộ Xích Vân thành tổng cộng hơn mười vạn dặm, lại có rất nhiều hộ thành pháp trận, một khi giao thủ sinh ra một tia dao động, sẽ bị pháp trận lập tức phát hiện! Dám động thủ, sẽ bị cường giả toàn thành vây giết, chắn chắn phải chết không thể nghi ngờ! Nơi này dù sao cũng là nơi chúng ta tu hành, là phải cam đoan tuyệt đối an toàn, ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281671/chuong-1852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.