“Thật đói.” Đông Bá Tuyết Ưng từ sau khi thành tựu Siêu Phàm sinh mệnh, năm tháng dài lâu đến nay, cũng chưa từng cảm giác được đói khát nữa.
Nhưng giờ phút này.
Cảm giác đói khát mãnh liệt từ chỗ dạ dày truyền ra, chỗ dạ dày tựa như điên cuồng muốn ăn, cảm giác đói khát thổi quét toàn thân, khiến thân thể Đông Bá Tuyết Ưng cũng không kìm được run rẩy.
Cảm giác đói khát này, là kịch liệt mạnh lên.
“Thức ăn.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ lật tay, trong vòng tay trữ vật của hắn có một chút hoa quả, hắn khẽ lật tay lấy ra một loại hoa quả đỏ thẫm, hai miếng liền trực tiếp nuốt vào bụng, nhưng sau khi nuốt vào nhanh chóng tiêu hóa hết, lại không có lấy một chút tác dụng hóa giải đối với cảm giác đói khát.
“Ta nói.” Nam tử cao gầy áo bào đen thấy thế, cười tủm tỉm nói, “Thế giới này, sinh tồn không dễ! Dưới quy tắc, càng là sinh vật cường đại, càng cần thức ăn. Nếu không cảm giác đói khát sẽ càng ngày càng mạnh, cho đến cuối cùng sẽ đói chết!”
“Đói chết?” Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc.
Đến bọn họ cấp độ thực lực này, còn đói chết?
“Thức ăn tầm thường căn bản vô dụng, muốn lấp đầy bụng, hầu như chỉ có một lựa chọn đi giết chút hồn nguyên sinh mệnh trời sinh, ăn thịt chúng nó! Thịt hồn nguyên sinh mệnh ẩn chứa năng lượng đủ sung túc, mới đủ ăn.” Nam tử cao gầy áo bào đen nói.
Thật đói!
Dạ dày thậm chí cũng bắt đầu tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281662/chuong-1843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.