Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt, gật đầu: “Đúng, lần này ẩn cư tu hành, ta là không muốn chịu bất cứ sự quấy nhiễu nào.”
Ngự Phong Thanh Âm rất không nỡ.
Ngay cả đưa tin cũng không được?
“Khi nào có thể gặp lại sư phụ?” Ngự Phong Thanh Âm nói.
“Có thể rất lâu rất lâu về sau đi.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng phức tạp.
Một khi rời khỏi thế giới này, khi nào có thể gặp lại đồ đệ này? Mình cũng nói không rõ.
...
Đêm hôm đó.
Đông Bá Tuyết Ưng để lại cho nữ đồ đệ một trữ vật bảo vật, sau đó lặng yên không một tiếng động rời đi.
“Cần phải đi rồi.”
Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở nơi hoang dã ngoài Tuấn Sơn thành, nhìn thành trì xa xa.
Tới thế giới này, hắn hầu như đều là ẩn cư ở tòa thành này.
“Chậm thì sinh biến, kéo dài càng lâu, nói không chừng khi nào, ba vị hồn nguyên tổ thần sẽ buông xuống mang ta đi.” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức nhìn về phía cổ tay mình, trên cổ tay xuất hiện ấn ký màu máu, sau đó một ý niệm, liền trực tiếp kích phát.
Vù!
Một bọt nước đỏ như máu bao vây bản thân, toàn thân hoàn toàn bị cuốn đi.
Sau đó chung quanh trở nên mơ hồ.
Soạt.
Liền đã biến mất ở thế giới này, hướng tới thế giới kia.
******
Ở sau khi Đông Bá Tuyết Ưng rời khỏi thần giới này khoảng nửa tháng.
Ba vị hồn nguyên tổ thần bọn Thiên Tâm nương nương đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281660/chuong-1841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.