Thanh niên áo trắng đi về phía Vân Lưu tiểu lâu chủ.
Vân Lưu tiểu lâu chủ hoảng sợ vạn phần: “Đừng giết ta, đừng giết ta, ngươi muốn cái gì, ta cũng cho ngươi! Tổ mẫu ta là Vân Phượng thành chủ, ngươi biết, chuyện hôm nay ta có thể coi như chưa xảy ra, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể giúp ngươi.”
“Muộn rồi, lúc ngươi dung túng thủ hạ gây họa, phải nghĩ tới có hôm nay.” Thanh niên áo trắng vung kiếm.
Vân Lưu tiểu lâu chủ lộ ra nét mặt hoảng sợ tuyệt vọng.
Vù.
...
“Không, không!” Vân Lưu tiểu lâu chủ đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình vẫn ở trong phòng, bên cạnh sáu thiếu nữ, thị nữ áo tím cũng đều mềm nhũn ngã xuống đất, giờ phút này các nàng đều lần lượt tỉnh lại, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Vân Lưu tiểu lâu chủ vội bò dậy, nhìn kỹ bản thân: “Ta chưa chết, ta chưa chết.”
Hắn lộ ra nét mặt kinh hỉ.
“Bảo vật của ta đâu? Bảo vật đều không còn nữa?” Vân Lưu tiểu lâu chủ kinh ngạc vạn phần, tất cả vật phẩm trữ vật bảo vật hắn mang theo, tất cả đều không còn nữa.
“Hôm nay chỉ là trừng phạt nho nhỏ, nếu là Vân Lưu tiểu lâu chủ ngươi tiếp tục như thế, lần sau, sẽ thật sự là lúc ngươi chết.” Một thanh âm ầm ầm vang lên ở trong linh hồn Vân Lưu tiểu lâu chủ.
Vân Lưu tiểu lâu chủ biến sắc.
Hắn biết.
Mọi thứ vừa rồi tựa như xảy ra ở trong mơ, thật sự có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281639/chuong-1820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.