“Ở trong lúc nguy cấp nhất, thực lực ta đột phá, giết Hạng Bàng Vân.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nói, nhớ tới lúc còn trẻ một màn cảnh tượng đó, vẫn thổn thức như cũ, chỉ là cha mẹ đệ đệ bọn họ nay đều đã không còn nữa, nhưng đều sống rất lâu rất lâu rồi. Tuy nay hắn có thể mượn dùng ‘hư ảo vũ trụ’ một lần nữa sáng tạo ra sinh mệnh.
Nhưng, sáng tạo ra cha mẹ đệ đệ, lại có ý nghĩa gì?
“Phù.” Ngự Phong Thanh Âm thở phào: “Vậy thì tốt vậy thì tốt. Ta nghe mà lòng cũng hốt hoảng.”
“Tam tiểu thư, Phi Tuyết này có thể phi thăng đến thần giới, ở hạ giới, nhất định là nhân vật phong vân không tồi đâu.” Vân quản gia ở bên thì cười nói.
“Cũng phải.” Ngự Phong Thanh Âm gật đầu.
Ngự Phong Thanh Âm bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Phi Tuyết Thần Quân, ngươi sau này có tính toán gì không?”
“Ta sớm nói rồi, ta ở thần giới cũng không có nhà, xông pha khắp nơi.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.
“Nếu không, ngươi ở lại Tuấn Sơn thành chúng ta đi.” Ngự Phong Thanh Âm vội nói, “Đại hoang này nguy hiểm như thế, vẫn là trong thành an toàn.”
“Ta quả thực có ý ở trong thành tu hành một đoạn thời gian, lần này gặp phải nguy cơ khiến ta cảm thấy, thực lực vẫn là không đủ.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
“Mới vào Thần Quân, đã dám xông loạn ở trong đại hoang.” Vân quản gia ở bên cười nhạo.
Ngự Phong Thanh Âm nói ngay: “Phi Tuyết Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281584/chuong-1765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.