Đông Bá Tuyết Ưng đã nghe hiểu. Sau khi đạt tới Chung Cực cảnh, kế tiếp sẽ dần dần hướng ‘Hồn nguyên sinh mệnh’ tiến lên! Như Thạch lão quái chính là một lòng đi con đường ‘lấy lực phá pháp’. Vô Hạn thành chủ cũng đang đi con đường của mình, hắn là lấy quan sát quy tắc trật tự để phân tích chí cao quy tắc! Mà tham dự chuyện chém giết Bất Tử Minh Đế, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng rất lớn con đường của hắn.
Khiến con đường của hắn gian nan hơn ngàn lần vạn lần. Chuyện như vậy, Vô Hạn thành chủ khẳng định không muốn làm!
‘Chặn đường tu hành’, đối với bất cứ một cường giả nào, cũng tuyệt đối là tử thù!
“Thành chủ, ngươi lầm rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng lại chưa từ bỏ, mà là quát, “Con đường của ngươi, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì là đúng? Không, là sai.”
“Sai? Ồ, ta sai nơi nào?” Vô Hạn thành chủ ngược lại vội chủ động hỏi.
“Linh hồn... Là căn bản của người tu hành.” Đông Bá Tuyết Ưng trịnh trọng nói, “Mà thành chủ biết, linh hồn khát vọng nhất là cái gì hay không?”
“Khát vọng cái gì?” Vô Hạn thành chủ tò mò, vị thiếu niên áo trắng trước mắt này chính là một vị đi xa nhất ở con đường linh hồn của Giới Tâm đại lục từ trước tới nay.
“Tự do!”
Đông Bá Tuyết Ưng thấp giọng nói, hắn không quên được lúc cứu vớt vô số sinh mệnh bị Thánh chủ nô dịch, vô số linh hồn đó phát ra hoan hô, hoan hô tự do! Linh hồn, tự do sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281542/chuong-1723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.