“Quá đẹp rồi.”
“Cực hạn của đẹp.”
Đông Bá Tuyết Ưng lẩm bẩm, hắn si mê nhìn con mắt màu xám này.
“Phi Tuyết đế quân, chúng ta muốn chuẩn bị rời khỏi rồi, ngươi muốn chúng ta mang ngươi cùng nhau rời đi hay không?” Bỗng nhiên một thanh âm vang lên ở trong đầu.
Đông Bá Tuyết Ưng liếc Huyết Viêm Ký điện hạ xa xa đang đánh nhau với ‘Hoàng’ của Tử Nghiệt tộc.
“Rời đi? Ngươi có nắm chắc?” Đông Bá Tuyết Ưng truyền âm kinh ngạc, muốn từ tộc địa chạy ra khỏi toàn bộ phạm vi hòn đảo bay, vẫn cần một chút thời gian.
“Chúng ta có cách của chúng ta.” Huyết Viêm Ký điện hạ truyền âm, “Chúng ta sắp hành động rồi, ngươi muốn đi cùng hay không?”
“Không cần quản ta, đây chỉ là một trong các phân thân của ta mà thôi.” Đông Bá Tuyết Ưng truyền âm nói, hắn rất lạnh nhạt, phân thân rất nhiều, hắn cũng không để ý một chút ít phân tán tiêu tán hay không! Hơn nữa hắn còn cần quan sát thật kỹ con mắt màu xám kia.
Huyết Viêm Ký điện hạ truyền âm: “Đại ân của Phi Tuyết đế quân lần này, Huyết Viêm nhất tộc ta chắc chắn báo đáp, ở ngoài hòn đảo bay này, chúng ta lại gặp mặt.”
“Được, ngoài đảo lại tập hợp.” Đông Bá Tuyết Ưng đáp.
Đồng thời Đông Bá Tuyết Ưng rất tò mò.
Đội ngũ dân bản xứ này đang liều mạng muốn lao về phía một gốc cây ăn quả kỳ dị kia. Mà vị ‘Hoàng’ kia của Tử Nghiệt tộc đang không ngừng ngăn trở, đồng thời cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281496/chuong-1677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.