“Ta tự nhiên sẽ không để người thất vọng.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ, phần tình cảm này chỉ có thể đặt ở đáy lòng.
Tiệc qua đi, Đông Bá Tuyết Ưng liền quay về phủ đệ của mình.
Ứng Sơn Liệt Hỗ, Nhung Tinh Lan đều rất hăng hái, rất vui vẻ.
“Phụ thân mẫu thân.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Con hôm nay chuẩn bị bế quan, con ở Nam Vân thánh tông đạt được rất nhiều điển tịch, con cũng phải tĩnh tâm nghiên tu cho tốt. Lần này bế quan có thể sẽ rất lâu.”
“Chúng ta hiểu.” Ứng Sơn Liệt Hỗ vội gật đầu.
Con mình là sắp phong hầu.
“Ừm.” Nhung Tinh Lan cũng gật đầu. Con mình nay cũng đã xông qua Nguyên Thần cung tầng sáu, dựa theo luật pháp Nam Vân quốc, xông qua Nguyên Thần cung tầng bảy là có thể phong hầu!
“Tử Bạch, Điền lão.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía một bên hộ vệ cũng phân phó nói, “Không quan trọng đại sự, tất cả đều ngăn trở trụ, không thể quấy rầy ta.”
“Được.”
Ma phó Tử Bạch, Điền Dịch Chi đều đáp ngay.
“Ừm.”
Đông Bá Tuyết Ưng sau đó liền đi hướng Hư Không Thần Tháp.
Nhìn thiếu niên áo trắng một mình tiến vào cửa Hư Không Thần Tháp, các hộ vệ người hầu đều rất cảm khái, chỉ sợ lúc công tử nhà mình xuất quan, sẽ là thời điểm phong hầu nhỉ. Thật đáng sợ... Phong hầu, đối với công tử nhà mình cũng dễ dàng như thế. Chẳng lẽ đúng như truyền thuyết nói, công tử nhà mình phong vương cũng có hi vọng?
...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281258/chuong-1439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.