“Ứng Sơn Liệt Hỗ, ngươi chỉ biết ăn chơi, hầu gia cho ngươi, sớm muộn gì bị hắn chà đạp hết, đây là cuối cùng của năm nay, năm nay ngươi đừng tìm ta đòi nữa, đòi nữa cũng không có.” Nữ tử áo đỏ tức giận vung tay, một cái vòng tay trữ vật ném hết, nam tử trung niên sau khi tiếp nhận liền luyện hóa điều tra, lúc này mới mặt mày tươi tắn xoay người bước đi: “Cảm tạ, phu nhân.”
“Phế vật này.”
Nữ tử áo đỏ nhìn thấy trượng phu của mình liền tức giận.
Trượng phu của nàng chỉ là một tên Chân Thần Chúa Tể mà thôi! Ngay cả Hư Không Thần cũng không phải, may mắn thân là một trong những đứa con ruột của Hỏa Liệt hầu, hơn nữa là đứa nhỏ đứng thứ hai, Hỏa Liệt hầu ở lúc yếu kém đã có một đứa con trai như vậy, vẫn có cảm tình, cho nên đem một khoản tài nguyên rất lớn của phủ đệ Hỏa Liệt hầu cắt tới danh nghĩa đứa con thứ hai này.
Hỏa Liệt hầu, hắn là thành chủ, rất nhiều đất đai, động phủ, cửa hàng của Hỏa Liệt thành đều là thuộc về Hỏa Liệt hầu.
Hơn nữa Hỏa Liệt hầu còn kiến tạo chín tòa thành lớn, mỗi một tòa thành lớn, Hỏa Liệt hầu đều an bài một hóa thân của mình ngủ say trấn thủ! Tự nhiên rất nhiều tài nguyên của thành trì lớn đều thuộc về Hỏa Liệt hầu, Hỏa Liệt hầu cũng đem rất nhiều chia xuống.
“Trong gia tộc thế mà để ta gả cho một phế vật như vậy.” Nữ tử áo đỏ cũng tức giận, nàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281210/chuong-1391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.