Đông Bá Tuyết Ưng tự nhận hư hóa rất lợi hại.
Dù sao Hành Giả Bí Tàng tầng năm mươi, lại có Cửu Vân đế quân truyền thừa cùng Mạch Cổ tướng quân chết đi lưu lại lân giáp trợ giúp đối với hắn, khiến Đông Bá Tuyết Ưng hiện nay hư hóa cũng rất khá. Nhưng tựa như, so với Xích Mi sơn chủ còn kém chút.
Xích Mi sơn chủ dừng lại, lạnh lùng nhìn Đông Bá Tuyết Ưng xa xa, chỉ ngẫu nhiên sử dụng luân bàn trong đôi tay ngăn cản uy lực hủy diệt, cũng không công kích nữa. Tuy mặt ngoài vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng lại đang tự hỏi một trận chiến vừa rồi: “Hư Không Chi Luân của ta còn chưa thật sự đạt đến mức tận cùng, nếu là đạt đến mức tận cùng, những đóa hoa màu đen kia của hắn căn bản là không ngăn được. Lúc đóa hoa sụp đổ hủy diệt, công kích tràn ngập khắp nơi, không chỗ nào có thể trốn tránh, Hư Không Chi Luân phải thừa nhận công kích.”
Trong đầu hắn có tin tức chi tiết lúc nhận được truyền thừa.
Không ngừng đối chiếu, hắn dần dần cũng có thu hoạch.
Đông Bá Tuyết Ưng thấy thế cũng dừng, từng đóa hủy diệt chi hoa dần dần tiêu tán, quay về thiên địa.
“Không hổ là ảo cảnh số một trong toàn bộ tu hành giả, đủ lợi hại, ngươi nếu không có thủ đoạn ảo cảnh, ta có thể dễ dàng đánh bại ngươi.” Xích Mi sơn chủ lạnh lùng nói.
“Thủ đoạn hư không của Xích Mi sơn chủ quả thật cũng lợi hại.” Đông Bá Tuyết Ưng khen, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281191/chuong-1372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.