Ngửi mùi thơm, linh hồn cũng vô cùng yên tĩnh.
“Mùi thơm này có thể duy trì ba ức tám ngàn vạn năm.” Đông Bá Tuyết Ưng nói xong lại khẽ lật tay, lấy ra hộp ngọc, mở hộp ngọc, trong hộp là một cây phát ra mùi thơm thoang thoảng, tựa như ‘măng xanh’ rất non. Nhưng thoạt nhìn giống măng, nhìn kỹ vẫn có rất nhiều khác biệt, tầng ngoài của nó có tầng tầng lớp lớp hoa văn bán trong suốt.
“Ăn hết nó.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía thê tử.
Dư Tĩnh Thu chỉ ngửi mùi thơm dịu trong hộp ngọc truyền ra, đã cảm thấy linh hồn nổ vang, trong nháy mắt tìm hiểu tự hỏi, hiệu suất cũng cao tới khoa trương, quả thực gần như so sánh đốn ngộ nàng từng gặp được.
Nàng biết trượng phu lúc trước rời khỏi vũ trụ quê hương chính là vì tìm kiếm bảo vật, để khiến bọn họ siêu thoát, mà Đông Bá Thanh Dao, Đông Bá Ngọc đều dựa vào bản thân đột phá, chỉ còn lại có một mình nàng!
Trượng phu lúc trước mừng rỡ, nhắm chừng liền là vì một món bảo vật này nhỉ.
“Ừm.” Dư Tĩnh Thu trực tiếp cầm lấy, liền nhẹ nhàng cắn một miếng, rất giòn, vừa vào miệng đã hoàn toàn tan, hóa thành một luồng năng lượng màu xanh tan vào trong cơ thể, nàng cảm thấy so với vừa rồi ngửi được mùi thơm dịu còn kích thích linh hồn run rẩy hơn.
“Nhanh, ăn hết toàn bộ.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói.
Dư Tĩnh Thu liên tục cắn hai miếng liền ăn hết.
Nàng căn bản không biết, nàng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281053/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.