Đông Bá Tuyết Ưng nhìn thấy đại đỉnh màu lửa đỏ, cảm thụ được uy áp khủng bố đập vào mặt, con ngươi không khỏi co rụt lại: “Bí bảo cấp Vũ Trụ? Hơn nữa cấp độ ở trong bí bảo cấp Vũ Trụ sợ cũng rất cao rất cao.” Tầm mắt của mình chung quy có hạn, nhưng cái này cũng là bảo vật cường đại nhất mình từng gặp, giá trị là vượt xa ‘Mười hai viên Hắc Thủy Châu’ lúc trước.
“Đây là ‘Hỏa Ngục Tam Giới Đỉnh’.” Một thanh âm khàn khàn vang lên.
Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu nhìn lại, sâu trong hành lang xa xa đang có một nam tử áo bào đen lưng còng đi tới, nam tử lưng còng này con ngươi u lãnh nhìn chằm chằm một cái đại đỉnh kia, tiếp tục nói: “Lai lịch chưa biết, là thời kì Cổ thánh giới nguyên thủy chủ nhân ta ‘Cửu Vân đế quân’ dưới cơ duyên xảo hợp đạt được, mặc dù đã ngã xuống, chủ nhân ta cũng chưa tham ngộ thấu huyền bí thật sự của ‘Hỏa Ngục Tam Giới Đỉnh’ này, thậm chí ngay cả tên của đại đỉnh này, vẫn là từ Thánh Chủ nơi đó biết được, nó... Cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất chủ nhân ta ngã xuống.”
“Ừm?” Đông Bá Tuyết Ưng giật mình, đại đỉnh này, là nguyên nhân chủ yếu Cửu Vân đế quân Vẫn lạc?
“Thánh Chủ từ khi biết được chủ nhân nhà ta có đại đỉnh này, liền đến đòi. Hắn mở miệng, chủ nhân nhà ta mới biết được tên thật sự của đại đỉnh này, hiển nhiên, Thánh Chủ là biết lai lịch đại đỉnh, cũng biết sự huyền bí của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3281035/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.