Tu hành.
Là vì cái gì?
Cường đại? Vô địch?
Đông Bá Tuyết Ưng từ lúc nhỏ bắt đầu, tu hành chính là vì người nhà. Nếu người thân cũng không còn, tu luyện mạnh nữa lại có ý nghĩa gì? Còn sống cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
Có lẽ các Chúa Tể, các cường giả khác, cũng từng có sự đau thương do mất đi người thân, nhưng năm tháng dài đằng đẵng khiến các cường giả đó dần dần đem tâm tư đều đặt ở trên tu hành. Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng không làm được, có lẽ thật sự có ngày nào đó, theo thời gian hắn có thể cũng sẽ ở trên tu hành làm bản thân quên.
Nhưng loại con đường này, không phải thứ hắn muốn.
Ở lại trong vũ trụ tu hành giả, không có nguy hiểm đau khổ, không có kỳ ngộ lớn, không có số đông cường giả, tốc độ tiến bộ của mình cũng sẽ rất chậm. Chỉ có đi ra ngoài, đi thiên địa rộng lớn hơn! Mình mới có thể trưởng thành nhanh hơn! Hơn nữa cũng có hi vọng có được càng nhiều kỳ trân, càng nhiều ngoại vật phụ trợ tu hành, để hy vọng siêu thoát của bọn Tĩnh Thu cũng có hi vọng tăng thêm rất nhiều.
“Ngươi thật sự muốn ra ngoài?” Huyết Nhận thần đế hỏi.
“Vâng.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
“Đi đâu?” Huyết Nhận thần đế hỏi.
“Thất Tinh Hải thánh giới.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Còn tính trở về không?” Huyết Nhận thần đế hỏi. Hắn khác với Đông Bá Tuyết Ưng, Vu một thể hệ này nghiên cứu vạn vật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280914/chuong-1095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.