“Sát ý thật khủng khiếp.” Sùng thị lão tổ cảm giác được trong lòng không khỏi nảy sinh ra sợ hãi, “Vị Phi Tuyết khách khanh này, ở lúc đối mặt bọn Thịnh hình phạt sứ, căn bản là chưa dốc toàn lực.”
“Cũng tốt, hắn càng mạnh, trợ giúp đối với Sùng thị thế gia ta cũng càng lớn.” Sùng thị lão tổ yên tâm, “Nếu muốn đối phó Sùng thị thế gia ta, hắn đã sớm động thủ, thời gian dài như vậy chưa động thủ, lại dạy Ngôn Nhi lâu như vậy, nhắm chừng cũng có cảm tình với Ngôn Nhi.”
Đối với vị Phi Tuyết khách khanh thần bí hơn nữa khủng bố này, Sùng thị lão tổ cũng chỉ có thể gửi hy vọng cách sống của đối phương.
“Hay cho một môn Tiệt Sát Lục Kiếm Thức.” Kiếm quang trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng tiêu tán, khôi phục ôn hòa, tùy tay cầm mảnh vải trong tay giao cho Sùng thị lão tổ, “Sùng thị tộc trưởng, Thiên Hỏa cung chỉ sợ sẽ không bỏ qua, thậm chí hai nơi khác trong ba đại thánh địa nhắm chừng cũng sẽ chú ý nơi này. Ngươi đạt được trọng bảo có thể khiến Thiên Hỏa cung tham lam, chỉ sợ cũng có thể dẫn lên lòng tham của hai nơi thánh địa khác.”
“Phải.” Sùng thị lão tổ gật đầu.
“Là trọng bảo gì?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.
“Một kiện chân thần khí.” Sùng thị lão tổ cũng không giấu diếm, dù sao Thiên Hỏa cung cũng đã biết, đã không phải bí mật, không cần thiết giấu Phi Tuyết khách khanh, khiến Phi Tuyết khách khanh không vui.
“Ồ.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280785/chuong-966.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.