Chương trước
Chương sau
Hô.

Bóng người Đông Bá Tuyết Ưng xuất hiện ở xa xa, cầm kiếm tùy ý cắm vào trong vỏ kiếm sau lưng.

Lúc này cổ chín con rối ma thần đều mới vỡ ra một vết thương lớn, cổ hầu như bị cắt đứt một nửa, vận chuyển bên trong con rối cũng chịu ảnh hưởng. Mỗi người đều ngừng lại, vết thương ở cổ mới dần dần chữa trị.

“Ta thắng rồi chứ?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía nhị trưởng lão.

“Kiếm thuật thật lợi hại.” Mắt nhị trưởng lão sáng lên, gật đầu cười nói, “Khó trách Phi Tuyết khách khanh muốn học Tiệt Sát Lục Kiếm Thức.”

Bên cạnh, hai vị khách khanh cùng hai vị trưởng lão khác chỉ là cấp độ giới thần tứ trọng thiên cũng đều thầm giật mình. Bọn họ đều nhìn ra, chỉ bằng uy lực chiến đấu này... Tuyệt không phải giới thần tứ trọng thiên tầm thường, chỉ sợ thực lực cũng có thể so sánh đại năng giả bình thường rồi.

Nhưng.

Ở thế giới này, giới thần tứ trọng thiên so sánh đại năng giả tương đối thường thấy, bởi vì tuyệt học dễ được học hơn!

“Thực lực của hắn, sợ cũng tương đương với trưởng lão gia tộc chúng ta.” Hai vị trưởng lão thầm nghĩ. Khách khanh tới từ bên ngoài muốn học tuyệt học, cần lập công lớn. Nhưng trưởng lão bên trong gia tộc lại là trực tiếp đi học.

“Có lẽ thực lực còn có che giấu, không thể khinh thường.”

Bọn họ đều làm ra phán đoán.

“Đêm nay, bày tiệc, mở tiệc chiêu đãi Phi Tuyết khách khanh.” Nhị trưởng lão cất cao giọng nói.

Rất nhiều người xem ở đây đều có chút hưng phấn.

Một kiếm đánh bại chín con rối ma thần, quá khó được.

“Thật là lợi hại, quá lợi hại.” Thất điện hạ còn là đứa trẻ thì hai mắt tỏa sáng, nó vẫn nhớ kỹ một sợi tơ màu máu kia quay ba vòng giữa không trung, đó là quỹ tích kiếm, nó cảm thấy quỹ tích kiếm này so với cầu vồng trên trời còn đẹp hơn, “Ta muốn học kiếm, học như vị Phi Tuyết khách khanh này.”

...

Thời gian trôi qua.

Đảo mắt Đông Bá Tuyết Ưng gia nhập Sùng thị thế gia cũng đã hơn một năm.

“Phi Tuyết đại nhân.”

Người trông coi Tàng thư các cung kính nói.

Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu liền đi vào trong đó, bắt đầu lật xem sách của Tàng thư các. Địa vị khách khanh rất cao, rất nhiều nơi của Sùng thị thế gia đều là có thể đi vào, như trong Tàng thư các có rất nhiều pháp môn tu hành, bí thuật giới thần cấp, pháp trận cổ xưa…, đều là mặc cho các khách khanh xem. Đương nhiên trung tâm nhất của toàn bộ gia tộc, bọn họ không tiếp xúc đến, như Đông Bá Tuyết Ưng mong có được nhất tuyệt học Sát Lục Đạo Tiệt Sát Lục Kiếm Thức, tạm thời chưa lấy được.

Phải lập công lớn.

“Ba đại thánh địa, chín đại thế gia.” Đông Bá Tuyết Ưng lật xem bộ sách, lặng lẽ nói.

Đã hơn một năm qua.

Lật xem các bộ sách, cũng ngẫu nhiên nói chuyện phiếm với các khách khanh, trưởng lão khác. Lúc nói chuyện phiếm trừ luận đạo, thì là kể lại rất nhiều hiểm địa di tích vân vân, cũng sẽ nói đến thiên hạ đại thế. Bởi vì từng thẩm vấn ‘Hắc Thiên cung chủ’, Đông Bá Tuyết Ưng cũng có thể nói ra rất nhiều hiểm cảnh, cũng không đến mức xuất hiện sơ hở, hắn còn cố ý tự xưng ‘luôn tiềm tu ngộ đạo, biết rất ít’.

Rất nhanh hắn liền biết mười hai thế lực lớn cường đại nhất thiên hạ này chính là ‘Ba đại thánh địa, chín đại thế gia’.

Bọn họ đứng ở đỉnh cao nhất, thống trị toàn bộ thiên hạ.

“Thế giới này ba đại thánh địa mà không thể lay động, tiếp đó chính là chín đại thế gia. Sùng thị thế gia chính là một trong chín đại thế gia... Có bốn vị đại năng giả.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, “Nhưng, tuyệt học cũng thật nhiều.”

Chín đại thế gia.

Mỗi thế gia ít thì hai môn tuyệt học, nhiều nhất có năm môn tuyệt học.

Ba đại thánh địa càng thêm khó lường, nội tình sâu không lường được, ra lệnh một tiếng, liền có thể phái tinh anh bồi dưỡng dưới trướng đến chín đại thế gia học tập tuyệt học, chín đại thế gia cũng không dám làm trái. Nhìn từ dấu vết để lại, ba đại thánh địa phi thường cường đại, tồn tại cấp tôn giả là khẳng định có.

“Ma tổ để lại cổ tinh đồ, dẫn dắt ta đến nơi đây, rốt cuộc là mục đích gì.” Đông Bá Tuyết Ưng đoán, “Ba đại thánh địa sâu không lường được, không vội, ta đem Sát Lục Đạo tuyệt học học được trước!”

Nhìn từ tin tức hắn sưu tập.

Tuyệt học Hư Giới Đạo, vẫn chưa từng nghe nói.

Tuyệt học Sát Lục Đạo thì nghe nói có hai môn, một cái là Tiệt Sát Lục Kiếm Thức của Sùng thị thế gia, một cái khác là Đại Diệt Tuyệt Kinh của Phù Ma thế gia.

“Phi Tuyết đại nhân đi thong thả.” Đông Bá Tuyết Ưng đi ra khỏi Tàng thư các, người trông coi liền cung kính nói.

“Phi Tuyết tiền bối, Phi Tuyết tiền bối.” Một thanh âm trẻ con vang lên.

Đông Bá Tuyết Ưng sờ sờ trán, bất đắc dĩ nhìn về phía sau, chỉ thấy một đứa bé nhanh chóng chạy tới, hai thị nữ đi theo phía sau. Đứa bé vội nói: “Phi Tuyết tiền bối, ngươi đáp ứng ta đi, thu ta làm đồ đệ đi, ta là thật sự rất muốn theo ngươi học kiếm thuật.”

“Thất điện hạ, lão tổ an bài sẵn cho ngươi, ngươi nghe lão tổ, đừng làm khó dễ ta nữa.” Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ nói. Vị thất điện hạ này là con của lão tổ Sùng thị gia tộc, địa vị rất đặc thù, hắn trừng phạt không được mắng không được, chỉ có thể khuyên bảo. Dù sao hiện tại hắn vẫn là tính lấy con đường bình thường để có tuyệt học, mà không muốn cứng rắn.

Hao thêm chút thời gian mà thôi, hắn có đủ thời gian.

“Ha ha ha, Phi Tuyết huynh, thất điện hạ là nhìn chằm chằm ngươi rồi, ngươi cứ theo đi.” Một nam tử mũi đỏ cầm bầu rượu lắc lư đi đến.

“Tửu quỷ, ngươi không thu đồ đệ cũng đừng nói nhảm.” Đông Bá Tuyết Ưng mắng. Tửu quỷ cũng là một vị khách khanh trong Sùng thị thế gia.

“Ta đồng ý dạy, nhưng thất điện hạ chướng mắt ta.” Nam tử mũi đỏ cười quái dị.

“Phi Tuyết tiền bối, ta rất có lòng thành.” Thất điện hạ trừng to mắt nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.

“Ta đã sớm nói, chỉ cần lão tổ đáp ứng, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ.” Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ nói, “Ngươi đừng làm khó dễ ta nữa.”

Nói xong dưới chân khẽ động.

Vù.

Liền biến mất không dấu vết, chạy còn nhanh hơn bất cứ ai khác!

“Thật sự là, Đông Bá Tuyết Ưng ta từng khi nào chật vật như vậy, bị một đứa bé tám tuổi ép thành như vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ. Thật ra hơn một năm tới nay, thất điện hạ này luôn tới dỗ hắn, Đông Bá Tuyết Ưng cũng rất thích thất điện hạ không kiêu căng chút nào này, cũng muốn thu đồ đệ, nhưng vị lão tổ kia cũng không quá nguyện ý.

Lão tổ càng muốn đem con đưa đến ba đại thánh địa, được dạy bảo tốt hơn. Phải biết rằng trong Sùng thị gia tộc đại năng giả đã có bốn vị, ba đại thánh địa càng khá hơn, không bái đại năng, bái một gã giới thần tứ trọng thiên làm thầy? Lão tổ không muốn.

...

“Phụ thân, phụ thân, con nói rồi, con chỉ muốn bái Phi Tuyết tiền bối làm thầy. Trừ Phi Tuyết tiền bối, ai làm sư phụ con cũng không cần.” Thất điện hạ liều mạng lắc đầu, chết sống không chịu đáp ứng.

Nam tử áo bào tím ngồi ở trên chủ vị có chút bất đắc dĩ.

Làm người mạnh nhất gia tộc, nhưng đối đãi một đứa bé tám tuổi, hắn thật sự không có biện pháp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.