Thị lực hắn vốn cực khủng bố, dù là hoa văn trên lưng một con kiến ngoài ức dặm hắn cũng có thể thấy rõ ràng, thính lực hắn thậm chí có thể nghe được vô số dao động, nhắm mắt lại cũng có thể đem phạm vi rộng lớn chung quanh nghe được rõ ràng.
Mà giờ phút này.
Đông Bá Tuyết Ưng phát hiện lục địa phạm vi chỉ mấy chục dặm, hắn thế mà cảm thấy một mảng loáng thoáng xa xa, khó có thể thấy rõ.
Tai hắn chỉ có thể nghe được một ít tiếng gió, căn bản không thể nghe được vô số dao động.
Loại cảm giác này, so với hắn lúc phàm nhân thiên nhân hợp nhất còn xa xa không bằng, giống như thiếu niên phàm nhân bình thường.
“Phàm nhân?” Đông Bá Tuyết Ưng vươn tay phải, tay phải nắm chặt.
Không có không gian nổ tung, thậm chí cũng không có dao động không khí bị áp bách.
“Thái Hạo lực của ta? Giới thần lực?” Đông Bá Tuyết Ưng rõ ràng cảm giác được lực lượng yên lặng trong cơ thể, nhưng Thái Hạo lực và giới thần lực lại không thể nhúc nhích, căn bản không thể điều động.
“Chuyện gì vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác lực lượng của mình cũng trở nên rất bình thường. Hắn rút từ bên hông, rút phi đao, bởi vì ngay cả ý thức dao động cũng không thể phóng ra ngoài, phi đao chân thần khí nay cũng giống như phi đao bình thường.
Đông Bá Tuyết Ưng cầm phi đao trên bàn tay nhẹ nhàng rạch.
Nhất thời một vết thương xuất hiện.
“Cái gì?” Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280711/chuong-892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.