“Đây không phải Đông Bá đế quân sao. Làm sao, tổn thất một viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch, đã tới chỗ ta làm càn?” Một bóng người chợt lóe liền xuất hiện ở trên không đại lục trúc đen, giằng co cùng Đông Bá Tuyết Ưng xa xa. Bóng người này chính là Trúc thánh giả áo bào đen làn da màu đen trên mặt có hoa văn. Trúc thánh giả cười sáng lạn, “Đông Bá Tuyết Ưng, ngươi có phải đánh giá bản thân quá cao hay không? Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn rời khỏi, nếu không đấu tiếp, ngươi cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.”
Lửa giận tràn ngập của Đông Bá Tuyết Ưng đang không ngừng bốc lên.
Bảy mươi vạn năm tu hành.
Đông Bá Tuyết Ưng cho rằng tính tình mình bị mài rất bình hòa rồi, nhưng Trúc thánh giả này vẫn khiến hắn hoàn toàn nổi giận!
Trước sau hai lần cướp đoạt Thái Dương Tinh Hạch Thạch, còn kiêu ngạo như thế. Người tu hành như vậy, Đông Bá Tuyết Ưng là phi thường xem thường, ở trong phàm nhân cũng cặn bã! Làm ác cũng không cho rằng là ác, loại tà ác này sớm thẩm thấu đến trong xương tủy rồi nhỉ. Chỉ là vì trong thâm uyên như vậy còn nhiều, thực lực bản thân có hạn, Đông Bá Tuyết Ưng mới không xen vào việc của người khác. Nhưng đã giẫm tới trên mặt mình mà đi tiểu, Đông Bá Tuyết Ưng sao có thể nhẫn nhịn.
“Lão bằng hữu.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ lật tay, trong tay xuất hiện một cây trường thương màu đỏ rực, đây là huyết luyện thần binh ‘Xích Vân thương’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280692/chuong-873.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.