“Mẫu thân, phụ thân cũng đã lâu không xuất hiện rồi.” Đông Bá Ngọc bất đắc dĩ nói.
“Ông ấy đang bế quan, đừng vội.” Dư Tĩnh Thu nói. Cách lần trước trốn vào Tam Thủ thần sơn đã qua đi mười lăm vạn năm, tính thời gian một chút, thời gian Đông Bá Tuyết Ưng tu hành đã vượt qua hai mươi mốt vạn năm, ít nhất có thể khẳng định, không phá được kỷ lục thành giới thần tứ trọng thiên nhanh nhất. Trong lịch sử nhanh nhất là Thời Không đảo chủ làm được, chỉ hơn mười tám vạn năm chút.
“Cũng không biết Tuyết Ưng nay tu hành đến tình trạng nào rồi.” Dư Tĩnh Thu cũng rất quan tâm, nhưng ngay cả bản tôn ở Hồng Thạch sơn cũng bế quan thời gian dài, nàng cũng không gặp được, cũng không dám quấy rầy.
...
Tam Thủ thần sơn, trong thế giới động thiên bảo vật.
Đông Bá Tuyết Ưng đang đứng ở một đỉnh núi cao bắt đầu cầm một cái vòng tay đỏ sậm, vung tay lên, vòng tay đỏ sậm lập tức bay ra, bay đến giữa không trung, vòng tay đỏ sậm mơ hồ chứa thời không lưu chuyển ở trong, nuốt một dãy núi liên miên xa xa, chỉ thấy dãy núi liên miên đó lập tức chấn động, sau đó cả ngọn núi nhổ tận gốc bay lên, nhanh chóng hướng vòng tay đỏ sậm bay đi, càng tới gần càng nhỏ, cuối cùng toàn bộ ngọn núi đều thu nhỏ lại thành điểm nhỏ xíu, bay vào trong vòng tay đỏ sậm.
Vòng tay đỏ sậm kia cũng bay về trong tay Đông Bá Tuyết Ưng.
“Cuối cùng có thể thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280642/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.