Chương trước
Chương sau
Tâm niệm duy nhất, thuần! Ý niệm thuần! Không có tạp niệm!

Một mình một cái cũng rất khó, muốn làm được toàn bộ càng rất khó rất khó.

...

Trong Hủy Diệt động thiên.

Đông Bá Tuyết Ưng ngồi ở bên cạnh đài chiến đấu, ngắm nhìn dãy núi liên miên, đang suy tư, cũng từng lần một hỏi lòng mình.

“Đông Bá tiểu tử, muốn ý chí phá vỡ phong cấm là rất khó.” Con khỉ toàn thân giáp đen cũng ngồi ở bên cạnh, lải nhải không ngừng, “Đến cảnh giới bực này của ngươi, một số tra tấn đau đớn khó chịu đối với ngươi mà nói đã không có tác dụng gì nữa. Càng cần tự ngộ! Năm đó chủ nhân Hồ Tâm đảo, chính là ở Hồ Tâm đảo nơi này tu tâm ngộ đạo, trong truyền thuyết, pháp y thêm thân, hào quang vô lượng... Mỗi một sinh linh trong vũ trụ, dù là những phàm tục kia đều như thấy được bóng người toàn thân phóng thích vô tận hào quang, một lần đó, chủ nhân Hồ Tâm đảo thật sự đăng đỉnh, trở thành tồn tại chí cao vô thượng.”

Đông Bá Tuyết Ưng nghe mà than thở.

Toàn bộ vũ trụ, toàn bộ sinh linh đều như nhìn thấy bóng người phóng thích vô số hào quang? Uy thế này cũng quá không thể tưởng tượng.

“Cho dù vũ trụ đại phá diệt, tiến vào kỷ nguyên mới, thậm chí đến một kỷ nguyên này của các ngươi, Hồ Tâm đảo vẫn tồn tại yên ổn! Thậm chí một kỷ nguyên vũ trụ này của các ngươi, đến nay cũng chưa thể thật sự tiến vào trung tâm chân chính của Hồ Tâm đảo, chưa thể thấy được chủ nhân cường đại.” Con khỉ cảm thán.

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu tán thưởng: “Là rất giỏi.”

“Tuyệt học của Hủy Diệt quân đoàn chúng ta, chính là chủ nhân sáng chế, binh sĩ, đội trưởng, thống lĩnh, tuyệt học được học cũng là càng ngày càng mạnh. Mặc dù tuyệt học của binh sĩ cũng đủ khiến vô số chân thần điên cuồng.” Con khỉ lắc đầu, “Đông Bá tiểu tử, tu tâm cho tốt đi, so sánh với chủ nhân nhà ta, ngươi chỉ cần có một phần vạn tu tâm của chủ nhân, đã có thể ý chí phá vỡ phong cấm.”

Con khỉ nhìn Đông Bá Tuyết Ưng rất thuận mắt, cho nên mới nói nhiều như vậy.

“Ta hiểu rồi, đến, thử một chút.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ lật tay lấy ra một hồ lô rượu đưa cho con khỉ, bản thân cũng cầm một hồ lô rượu màu đen.

“Rượu trái cây?” Con khỉ lập tức cầm uống, chậc chậc chậc, uống miệng đầy rượu, “Ha ha ha, chúng ta tuy không sống chẳng chết, nhưng vẫn có xúc giác khứu giác, hương vị rượu này không tệ.”

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy, “Tiền bối, trong Hủy Diệt động thiên này ta có thể tùy tiện đi chứ?”

“Tùy tiện đi dạo, có trọng địa là trực tiếp có pháp trận ngăn cách. Có nơi ngươi xông vào cũng sẽ đuổi ngươi đi ra, không có nguy hiểm.” Con khỉ nói.

“Tốt.”

Đông Bá Tuyết Ưng khẽ điểm dưới chân.

Vù.

Lập tức hóa thành một luồng sáng phi hành tốc độ cao ở phía trên dãy núi liên miên, tuy không thể vận dụng giới thần lực, thái hạo lực, nhưng có được thân thể giới thần cường đại, vẫn có thể thi triển rất nhiều thủ đoạn.

“Thẳng tiến không lùi, tâm niệm duy nhất, hai điểm này đối với ta không khó.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn dãy núi liên miên trập trùng phía dưới, trong lòng tự hỏi, ở thời kì thiếu niên phàm nhân hắn đã có năm tháng thẳng tiến không lùi, tâm niệm duy nhất thời gian dài luyện thương, cái này coi như là thiên phú của hắn đi, có thể vứt bỏ tất cả tạp niệm, nhìn chằm chằm một mục tiêu tiến lên.

“Không sợ hãi, đối với cường giả lợi hại nữa, có thể ôm lòng kính sợ, lại không thể sợ hãi. Dù là tử vong cũng không thể làm ta sợ hãi. Nào cần sợ hãi cường giả, nào cần sợ hãi nguy hiểm?”

“Không hoang mang, không lo âu.”

Đông Bá Tuyết Ưng suy nghĩ.

Đây là hai điểm khó nhất, chỉ cần giải quyết hai điểm này, không hoang mang, không lo âu, không sợ hãi, thẳng tiến không lùi, tâm niệm thuần nhất, như vậy tâm cảnh kỳ ảo của cường giả cũng sẽ rất đơn giản.

“Sao có thể không hoang mang?”

“Lại như thế nào để có thể không lo âu?”

“Ta quan tâm Hạ tộc, ta vướng bận con ta, ta lo lắng an nguy của thê tử Tĩnh Thu, còn có hảo hữu của ta, Trường Phong đại ca vẫn ở trong hắc ám thâm uyên chịu tội.” Đông Bá Tuyết Ưng yên lặng nói, có quá nhiều lo âu, mình căn bản không làm được không lo âu, “Thậm chí ta hiện tại cũng đang lo âu, lo ta trong vạn năm có thể ý chí phá vỡ phong cấm hay không!”

“Còn có hoang mang. Thần giới thâm uyên vật chất giới, có rất nhiều hoang mang ta chưa biết. Ở trong mắt sư tôn, ta còn rất non nớt, rất rất nhiều tin tức cũng đều còn chưa nói cho ta biết, Hồ Tâm đảo những di tích này rất nhiều tin tức vân vân tất cả đều chưa từng nói cho.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ.

Hồng Trần thánh chủ đã chết, khí linh Hồng Thạch lại có thể biết bao nhiêu?

Dư Tĩnh Thu kiếp trước cũng chỉ là giới thần tam trọng thiên.

Cho dù là Ma Tuyết quốc chủ, cũng chỉ là giới thần tứ trọng thiên, không phải đại năng giả! Bí mật bọn họ biết được vẫn là quá ít.

“Hoang mang rất nhiều, ngay cả trên tu hành cũng sẽ gặp phải một số hoang mang, có lẽ sư tôn cũng không muốn ta quá êm xuôi, để ta tự mình đi đột phá một số hoang mang?” Đông Bá Tuyết Ưng cảm thán, “Hoang mang, lo âu, như thế nào mới có thể không hoang mang, không lo âu?”

“Thật sự cần như nhạc phụ.”

“Bản tôn thần tâm sắp tán loạn rồi, cách cái chết cũng gần, mới thật sự nhìn ra. Không hoang mang nữa, không lo âu nữa?”

Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ.

Hắn thậm chí cũng tưởng tượng mình sắp tử vong, đã nhìn ra tất cả. Nhưng tưởng tượng như thế nào nữa, chung quy là giả dối! Hoang mang, lo âu giống như sợi dây thừng vô hình quấn quanh mình, mình căn bản không thể tâm cảnh hoàn toàn kỳ ảo.

“Thiên Vân đế quân, ý chí cường đại như vậy, trên tu tâm sợ không thua gì nhạc phụ ta, thậm chí có thể cao hơn.” Đông Bá Tuyết Ưng không ngừng suy nghĩ.

Phi hành ở trong Hủy Diệt động thiên.

Thậm chí đi bộ tiến vào trong một số động rộng rãi kỳ lạ, hắn đi từng chỗ một, quan sát cảnh tượng kỳ lạ các nơi, ngẫu nhiên cũng đụng tới tám vị binh sĩ, ba vị đội trưởng kia của Hủy Diệt quân đoàn. Ở trong lúc hành tẩu chung quanh, Đông Bá Tuyết Ưng lại vẫn luôn hỏi bản tâm của mình. Không đơn giản là hắn, ngay cả Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng Hồng Thạch sơn thế giới Hạ tộc cũng đang hành tẩu nhân gian, muốn từ trong gặp gỡ sinh linh khác tìm kiếm chút xúc động.

Thời gian trôi qua, một năm lại một năm nữa.

Bị phong cấm bản tôn thần tâm đảo mắt đã hơn năm ngàn năm.

“Ha ha ha...”

Trên sườn một ngọn núi cao, Đông Bá Tuyết Ưng đang đứng ở trên một tảng đá lớn, tay phải đang nắm một gốc hoa ba màu kỳ dị, ngửa đầu cười to, tiếng cười ầm ầm ầm vô số gợn sóng thổi quét bốn phương tám hướng, cũng dẫn tới toàn bộ ngọn núi chấn động.

“Không hoang mang, ha ha, ta thật là ngu xuẩn.”

“Thế giới phấn khích như thế, tràn ngập vô số điều chưa biết, đều cần ta đi tìm kiếm, ta đi phát hiện.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn đóa hoa ba màu trong tay, “Nếu khắp nơi của thế giới ta đều biết, tất cả đều không có bí mật nữa, như vậy thế giới này cũng quá nhàm chán!”

Vừa rồi hắn phát hiện một đóa hoa ba màu này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.