“Được, cũng không biết là phủ đệ xây dựng gần đây, hay là phủ đệ thật lâu trước kia.” Đông Bá Tuyết Ưng truyền âm nói, cùng nhau bay qua với thê tử, đồng thời Thái Hạo lực cũng nhanh chóng tràn ngập, bao phủ một khu vực đó.
“Hồ Tâm đảo có trên trăm triệu vẫn thạch, hơn nữa là phân tán ở trong dòng nước mênh mông cuồn cuộn, có thể vừa vặn buông xuống ở trên một viên vẫn thạch này đã rất khéo rồi. Khả năng là người tu hành cùng thời đại không lớn.” Dư Tĩnh Thu nói, “Trừ phi là đại năng giả sinh mệnh vĩnh hằng.”
Rất nhanh.
Vợ chồng hai người Đông Bá Tuyết Ưng liền đi tới cửa chính của phủ đệ này, phủ đệ cũng không tính là lớn, nhưng xây dựng rất kiên cố, cửa phủ đã mở hờ, nhắm chừng là nhiều năm qua dư âm mạch nước ngầm lần lượt đánh vào, lật lên tất cả.
“Hẳn là rất lâu không có người tu hành ở đây.” Dư Tĩnh Thu nhìn nhìn liền phán đoán ra.
“Cũng có chút tàn phá rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng cất bước đi vào, liếc một cái nhìn thấy có một số nơi bắt đầu có tổn hại.
Sân của phủ đệ cũng không lớn, rất nhanh tiến vào sảnh điện.
Sảnh điện có pháp trận duy trì ngăn cách dòng nước, bên trong trống rỗng.
“Rất hoang vắng.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, đồng thời dọc theo cửa sau sảnh điện tiếp tục đi vào trong, bên trong cũng có hành lang gấp khúc, rất nhanh lại tiến vào một gian cung điện bên trong, gian cung điện này rõ ràng kín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280568/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.