“Phổ Tàng đế quân là không so đo với ta.” Nữ tử áo bào vàng Độc Dĩnh Giới Thần vội nói, “Nếu là so đo, ta nào còn có thể sống đến bây giờ.”
“Vị này là Bạch Sa thành chủ, cái này ta không cần nói rõ chứ.” An Hải phủ chủ cười nói.
“Ta biết, con chuột ăn vụng đó.” Ma Tuyết quốc chủ cười nói.
Bạch Sa thành chủ mập mạp áo bào trắng cũng nói: “Ta cũng hối hận không biết bao nhiêu năm rồi, luôn muốn trở về môn hạ bệ hạ.” Nếu là người khác dám nói hắn là con chuột ăn vụng, Bạch Sa thành chủ đã sớm dễ dàng diệt sát đối thủ. Nhưng đối mặt An Hải phủ chủ, Ma Tuyết quốc chủ, hắn vẫn rất nhu thuận. Hai vị này đều là lão gia hỏa nổi tiếng đã lâu.
Giới Thần tứ trọng thiên cũng có khác nhau. Bình thường càng già, thực lực sẽ càng mạnh, chỉ tiếc đến trình độ nhất định hoặc là đi đầu thai, hoặc là bản tâm tán loạn mà chết.
“Đây là Nhung Hải, có chút ngốc.” An Hải phủ chủ nói.
“Tộc kim loại? Tộc kim loại đều rất ngay thẳng.” Ma Tuyết quốc chủ cũng nói.
Nhung Hải vương nhếch miệng cười: “Đúng, ngay thẳng, ta rất ngay thẳng.”
“Ma Tuyết huynh, ngươi sao lại đến chỗ ta? Thần đình Vạn Hoa yến, bất cứ một phủ thành nào cũng có thể nhìn thấy.” An Hải phủ chủ hỏi. Hai người bọn họ chia ra sóng vai ngồi ở chỗ cao. Ma Tuyết quốc chủ cười nói: “Ta đến, là thất nữ nhi (con gái thứ bảy) của ta cũng tham gia thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280436/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.