Đi ở trong phủ đệ, Dư Tĩnh Thu tựa cười mà không cười nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, hỏi: “Đệ Thất Mai Vũ điện hạ? Ai a? Thoáng nghe giống tên nữ nhân.”
“Nam!” Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ nói, “Là một vị cao thủ rất lợi hại, lần này tinh vực dự tuyển hắn cũng dễ dàng đánh bại hung vu chiến binh, hơn nữa lai lịch phi phàm, một vị Giới Thần nhị trọng thiên cũng chỉ là thủ hạ của hắn.”
Dư Tĩnh Thu giật mình: “Giới Thần nhị trọng thiên là thủ hạ của hắn, lai lịch thế nào?”
“Không biết.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu.
“Lai lịch phi phàm, nói không chừng là dùng bảo vật ẩn tàng thân phận khí tức, nữ giả nam trang cũng rất có khả năng.” Dư Tĩnh Thu cố ý nói, “Còn luận bàn với chàng, nói không chừng đã nhìn trúng chàng đó.”
Đông Bá Tuyết Ưng ôm đầu.
Vợ chồng già cả rồi, gần đây lại đùa giỡn mình.
Bên cạnh, Vân Hải đại đế ở một bên cười ha ha nhìn, trong mắt mơ hồ có một tia cô đơn.
...
Dư Tĩnh Thu đến, thời gian ở phủ đệ của tuần thú đại nhân rõ ràng thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều, mỗi ngày thê tử bầu bạn, khi rảnh rỗi luận bàn tỷ thí với Đệ Thất Mai Vũ điện hạ. Hai người bọn họ thực lực tương đương, cũng coi như làm chuẩn bị cho phủ thành chi chiến sắp tới.
Từng ngày một trôi qua, cách ngày xuất phát hướng tới phủ thành càng gần thêm.
“Ầm ầm ầm ~~~ “
Trong tĩnh thất.
Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280433/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.