Chương trước
Chương sau
Vì đứa nhỏ sắp sinh, Đông Bá Tuyết Ưng tiêu phí rất nhiều tâm tư, hắn thậm chí tạm thời đem chuyện tu hành cũng đặt xuống, chuyên môn tìm khí linh ‘Hồng Thạch’, tìm hai vị sư huynh Giới Thần hỏi, có bảo vật gì để phụ nữ có thai dùng, tốt với thai nhi.

Qua Bạch, Hạ Phi Vân, Hề Vi, Hồng Thạch bọn họ cũng đều kinh ngạc vui mừng, chúc mừng Đông Bá Tuyết Ưng. Dù sao thực lực càng mạnh, muốn có con nối dõi quả thực rất khó.

Phải biết bản tôn Đông Bá Tuyết Ưng sau khi thành Giới Thần, thân thể cũng tu hành đến Vạn Kiếp Hỗn Nguyên Thân tầng thứ tư, đây cũng là lí do lúc trước mãi chưa thể có con. Đông Bá Tuyết Ưng hiểu khiến thân thể tiếp tục tăng lên, thân thể huyết mạch mạnh như thế theo lý thuyết xác suất càng thấp, nhưng không ngờ vẫn thành công. Cái xác suất này thấp nữa cũng vẫn tồn tại, cũng có ví dụ người thành đại năng còn có con nối dõi sinh ra.

“Hai tiểu gia hỏa này, đủ lợi hại. Ta Vạn Kiếp Hỗn Nguyên Thân tầng thứ tư, huyết mạch này sinh ra phải lợi hại bao nhiêu.” Đông Bá Tuyết Ưng bầu bạn thê tử Dư Tĩnh Thu bụng dần dần nhô lên, trong lòng thì thầm nghĩ. Mình thành Giới Thần, tu luyện thành Vạn Kiếp Hỗn Nguyên Thân tầng thứ tư, việc này chỉ có hắn cùng khí linh Hồng Thạch biết được.

Mang thai gần mười tháng.

Một ngày này, thê tử Tĩnh Thu đang ở trong phòng, cửa sổ đóng lại.

Đông Bá Tuyết Ưng thì ở dưới lầu chờ ngồi ở trên ghế một bên, bên cạnh là đệ đệ Thanh Thạch.

“Ca, xem bộ dáng nóng vội bất an của ca, ca còn là Đông Bá đế quân sao.” Thanh Thạch ở một bên trêu.

“Ài, lòng hốt hoảng, chúng ta đợi đứa con đã hơn một ngàn năm.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn đệ đệ một cái, “Có thể bằng đệ sao? Hậu bối con cháu Đông Bá gia đã sớm hơn vạn, đều là con cháu của đệ.”

Thanh Thạch nói: “Là con sinh cháu, cháu lại có chắt... Từng thế hệ vô cùng, thế gian này càng dài, Đông Bá gia ta đương nhiên càng nhiều.”

Đông Bá Tuyết Ưng cũng cười.

Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn căn phòng yên lặng chờ đợi, thê tử là pháp sư cấp Bán Thần, sinh đứa nhỏ rất nhẹ nhàng.

“Oa, oa ~~~~ “

“Oa oa, oa ~~~ “

Hai tiếng khóc liên tiếp vang lên, lúc trầm lúc bổng, đứa nào cũng kêu vang.

Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên đứng dậy: “Sinh rồi.”

Rất nhanh.

Dư Tĩnh Thu liền đi ra, một tay ôm một đứa nhỏ, đều quấn kỹ.

Soạt, soạt.

Đông Bá Tuyết Ưng cùng Thanh Thạch đều đi tới trên hành lang trên lầu.

“Để ta nhìn chút.” Đông Bá Tuyết Ưng vội đưa tay đi đón.

“Cẩn thận một chút.” Dư Tĩnh Thu đem hai đứa bé đưa qua.

“Tẩu tử, tẩu cứ yên tâm đi, đại ca ta hắn là lĩnh chủ vật chất giới! Cho dù không cần tay, đứa bé cũng không có khả năng rơi được.” Bên cạnh, Thanh Thạch thấy đôi vợ chồng này khẩn trương như thế, không khỏi trêu.

“Đệ câm miệng.” Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu khiển trách một câu, liền ôm hai đứa bé, nhìn kỹ.

Hai đứa bé đều mở mắt ra, tỉnh tỉnh mê mê nhìn thế giới này, đồng thời khóc rống lên.

Đối với bọn nó mà nói, tất cả của thế giới đều là mới lạ, mặc kệ là bầu trời, phòng ốc, hay là mấy ‘người lớn’ bên cạnh đều mới lạ. Bọn nó tuy trời sinh huyết mạch bất phàm phát ra khí tức cũng rất bất phàm, nhưng cũng cần một quá trình trưởng thành. Hiện nay bọn nó mới ra đời, quả thực giống như một tờ giấy trắng, vô cùng đơn thuần.

“Tiểu Ngọc, Tiểu Thanh Dao.” Đông Bá Tuyết Ưng ở bên cạnh hô, đây là hắn cùng thê tử thủ tốt tên, nam hài kêu Đông Bá Ngọc. Cô gái kêu Đông Bá Thanh Dao.

Dư Tĩnh Thu cũng ở một bên, đưa tay chạm chạm da thịt non mềm trên mặt đứa nhỏ, khiến hai đứa bé khóc càng lợi hại hơn.

...

Hai đứa bé sinh ra, rất nhiều hảo hữu Hạ tộc cũng đều đến chúc mừng. Hạ sơn chủ, Tư Không Dương, Trần Cung chủ, Bộ thành chủ, Thái Thúc cung chủ, Triều Thanh, Cung Ngu bọn họ mỗi người đều đến, nhưng rất nhiều người trong bọn họ đều tiếp cận đại nạn tuổi thọ. Nay Hạ tộc hưng thịnh, sau này cũng vĩnh viễn không có nguy hiểm, Hạ sơn chủ, Trần Cung chủ nay tuổi gần đại nạn, còn nhìn thấy hai đứa con của Đông Bá Tuyết Ưng sinh ra, ai cũng rất vui vẻ.

Thời gian kế tiếp... Đông Bá Tuyết Ưng thống khổ cũng khoái hoạt.

“Ha, ha ha ha...”

Một đứa bé mông trần chân trần, đang đứng ở bên cạnh vách núi Tuyết Thạch sơn, trực tiếp đi tiểu, chỉ thấy một dòng nước từ trên trời giáng xuống, rớt xuống trong đồng ruộng xa xa phía dưới, còn phi thường chuẩn xác đi tiểu đến trên người một thôn dân trên cánh đồng ngoài vài dặm!

“Tiểu tổ tông, ngươi gây họa rồi.” Con vượn sương trắng ngưng tụ xuất hiện, vội ngăn trở.

“Đại Bạch, Đại Bạch.” Trong miệng đứa bé hô.

“Đông Bá Ngọc!”

Một thanh âm mang theo sự tức giận vang lên, chỉ thấy Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng bỗng dưng xuất hiện. Một người cha thân là lĩnh chủ vật chất giới... là có thể tùy thời tùy chỗ xuất hiện!

Đứa bé lập tức dừng đi tiểu, quay đầu, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.

“Biết sai rồi sao?” Đông Bá Tuyết Ưng có chút tức giận, đồng thời phân phó, “Bạch Vụ, ngươi đi đưa chút tiền cho thôn dân đó.”

“Vâng, chủ nhân.” Con vượn sương trắng cung kính đáp.

Lập tức Đông Bá Tuyết Ưng tiếp tục trông coi con mình, đứa con trai chỉ chín tháng tuổi.

Một đôi mắt đen lúng liếng đó của đứa bé nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng, còn cười, rất ngây thơ.

“Ta hỏi con, biết sai chưa?” Đông Bá Tuyết Ưng cả giận nói.

“Biết sai rồi, biết... Sai rồi.” Đứa bé ngoan ngoãn nói.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng tức không biết nên làm cái gì bây giờ, tên nhóc này luôn làm loạn, lần trước còn cố ý đi tiểu lên người mình, quả thực làm phản rồi, nhưng quản cũng vô dụng.

“Tuyết Ưng Tuyết Ưng.” Dư Tĩnh Thu cũng xuất hiện, “Đừng dọa đứa bé, nó mới bao nhiêu chứ, mới chín tháng tuổi! Chàng hiện tại quản nó nó cũng không hiểu, chàng dẫn đường cho tốt, từ từ sẽ đến, thôi thôi, ta trông con, chàng vẫn là luyện thương pháp đi.”

Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ.

...

Con trai cùng con gái dần dần lớn lên, tốc độ trưởng thành của bọn nó rất nhanh, nhanh chóng học tập các loại tri thức. Từ lúc bắt đầu bướng bỉnh đùa cợt, cũng dần dần càng ngày càng nghe lời. Dù sao Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu hai người tự mình dạy, có cha mẹ làm gương, hai đứa trẻ này tự nhiên cũng càng ngày càng khiến Đông Bá Tuyết Ưng hài lòng cùng tự hào. Theo con cái lớn lên, bọn họ đã không cần dựa vào Đông Bá Tuyết Ưng nữa.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng bắt đầu chuyên tâm việc tu hành của mình. Thời gian trôi qua từng năm, Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao trời sinh huyết mạch quá mạnh, bọn họ lúc thiếu niên đã đạt tới Bán Thần, căn bản cũng không cần tu luyện. Hơn nữa khi bọn họ trưởng thành, lực lượng bọn họ có được càng thêm cường hãn, so với bất cứ thái cổ sinh mệnh nào trong lịch sử cũng mạnh hơn nhiều, có thể dễ dàng sánh với thần linh.

Nhưng muốn thành thần, lại vẫn cần bọn họ đi tu hành cho tốt, về chuyện chỉ điểm dạy con, chủ yếu vẫn là thê tử Tĩnh Thu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.