Đông Bá Tuyết Ưng kích động ôm thê tử, Tĩnh Thu pháp sư tuy lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng nàng có thể cảm giác được Đông Bá Tuyết Ưng kích động, liền không hỏi nhiều nữa, cũng ôm Tuyết Ưng.
Qua một hồi lâu, hai người mới buông ra.
Tĩnh Thu pháp sư cũng đứng dậy, nàng nhìn nhìn chung quanh: “Tuyết Thạch thành bảo? Sao đem ta đưa tới đây? Đúng rồi, Tuyết Ưng, chàng còn chưa nói cho ta biết, ta sao lại khỏi rồi? Ta lúc trước linh hồn cũng đã...”
“Chính nàng còn biết thương thế nặng sao.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Thế mà giấu mãi không nói!”
“Chàng quan trọng hơn, Hạ tộc tồn vong quan trọng hơn.” Tĩnh Thu mỉm cười.
“Nàng thật đúng là...” Đông Bá Tuyết Ưng cũng hiểu tâm tư thê tử, nói, “Thật ra thương thế của nàng nặng, hầu như đã không có cách nào nữa. Ta mang nàng tới Tuyết Thạch thành bảo, tới nhà chúng ta nhìn một cái, sau đó liền tính đem nàng đưa đến Hồng Thạch sơn, ở dưới tốc độ thời gian trôi cực thong thả tận lực kéo dài thời gian, thời gian càng dài, có lẽ còn có thể liều một đường sinh cơ.”
“Vậy ta sao lại khỏe rồi?” Dư Tĩnh Thu vội hỏi, “Hơn nữa cảm giác tốt trước nay chưa từng có! Linh hồn ta rất cường thịnh, so với ta thời điểm khỏe nhất còn cường đại hơn.”
“May mắn có một vị tiền bối ra tay.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Tiền bối thực lực siêu tuyệt, ta cũng khó tưởng tượng cảnh giới của hắn, ít nhất là Giới Thần tứ trọng thiên, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280384/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.