“Nàng đã chống đỡ được, đã cứu ta, nàng chính là đại công thần Hạ tộc, ân nhân cứu mạng của ta.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.
“Cho dù ta không chống đỡ được, qua mấy năm nữa, chàng cũng có thể thành thần, cho dù chiến tranh vô vọng, chàng cũng có thể theo vật chất giới bài xích tới thần giới.” Dư Tĩnh Thu nói, “Ta không thể tính là ân nhân cứu mạng của chàng, chỉ là nếu chàng đi thần giới, vậy ta và chàng sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại. Nghĩ đến có thể vĩnh viễn chia lìa, ta liền luôn cố chống đỡ!”
“Ổn rồi, chúng ta thắng rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng đau lòng thê tử.
“Nói đến cũng kỳ quái.” Dư Tĩnh Thu lắc đầu nói, “Linh hồn ta bị hao tổn, đau đớn tuy kịch liệt, nhưng tinh thần lại càng thêm kỳ ảo, hiệu suất tìm hiểu pháp trận lại càng ngày càng cao, do đó mới có thể tiết kiệm càng ngày càng nhiều thần tinh. Có phải ta quá khát vọng, ngược lại siêu thoát đau đớn ảnh hưởng hay không?”
“Có lẽ thế.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói, “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, thương thế linh hồn của nàng phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừm, lúc trước đắm chìm ở trong thao túng pháp trận, hiện tại vừa dừng lại, thật ra ta cũng cảm thấy rất rất mệt.” Dư Tĩnh Thu nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, “Ta ngủ trước một lát, tỉnh lại lại tham gia tiệc mừng công với chàng.”
“Được.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
Dư Tĩnh Thu cười, hầu như rất nhanh vô tận mệt mỏi bao phủ nàng, mí mắt nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280376/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.