“Sa sa ~~~ “
Trong động thiên tu hành của Đông Bá Tuyết Ưng, trong một cái sân trống trải, lá cây của một cây đại thụ đã vàng, gió thổi, lá cây rụng.
Bóng người Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng đi qua ở trong không gian chung quanh, khi thì xuất hiện, khi thì biến mất.
Một cây trường thương trong tay hắn cũng đều là đâm vào ở trong hư vô.
“Rẹt!” “Rẹt!” “Rẹt!”
Trong hư không chung quanh bỗng xuất hiện từng vết rách màu đen, vết rách màu đen kéo dài hướng xa xa.
“Rốt cuộc đại thành rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng từ trong hư vô đi ra, trong mắt có sắc mặt vui mừng, “Ở Hồng Trần đảo tu hành mười một năm, hai chiêu cuối cùng trong một bộ thương pháp này của ta cũng hoàn thiện, coi như hoàn chỉnh rồi.”
“Thực lực của ta đã tăng lên tới mức không thể tiến bộ nữa.” Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng có một tia phấn khởi, “Mười một năm, tiến bộ so với ta đoán trước còn lớn hơn rất nhiều.”
Mười một năm thời gian.
Không có vu độc quấy nhiễu! Vạn Kiếp Hỗn Nguyên Thể tẩm bổ linh hồn càng thêm cường đại! Điều kiện tu hành trên đảo Hồng Trần càng tốt kinh người, Đông Bá Tuyết Ưng liền mạch lưu loát, ba loại chân ý đều từ mới vào tam trọng cảnh tăng lên tới ‘Tam trọng cảnh đỉnh phong’, hầu như không thể tiến lên nữa. Muốn tiến thêm một bước... Phải đạt tới thần tâm cảnh.
“Thần tâm?” Đông Bá Tuyết Ưng cũng nhíu mày.
Ba loại chân ý đều đạt tới tam trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280328/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.