“Ngươi nhìn cái gì.” Nữ tử xấu hổ giận dữ nói. Nàng cũng phát hiện quần áo của mình rách nát quá nhiều chỗ.
“Ồ ồ ồ.” Đông Bá Tuyết Ưng động tay đông chân vội đi hỗ trợ.
“A.”
“Chân ngươi cụt rồi.”
“Ta không động đậy nữa, ngươi cõng ta đi. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi, xây cho ngươi một tòa nhà lớn, tìm cho ngươi nữ nhân xinh đẹp.”
“Ừ.” Đông Bá Tuyết Ưng thuần phác mặc dù có chút thẹn thùng kích động, nhưng vẫn cõng cô nương này.
“Ngươi tên gì.”
“Ta tên Tuyết Ưng.”
“Ngươi họ Tuyết? Dòng họ này rất ít.”
“Không biết, ta là trẻ mồ côi, người trong thôn đều gọi ta Tuyết Ưng, cho nên ta tên là Tuyết Ưng.”
“Ồ... Đúng rồi, từ nơi này làm sao rời núi, ta là từ trên vách núi rơi xuống.”
“Oa, trên vách núi? Chỗ đó cao hơn mười dặm, ngươi có thể sống sót?”
“Là có bùa hộ mệnh, ngươi không hiểu à! Tóm lại ta sống sót, từ nơi này rời núi, đến trong thành như thế nào?”
“Thế thì phiền rồi, núi rất lớn, lại không có đường lớn, cần trèo qua từng ngọn núi lớn, trong núi còn có hổ báo sài lang...”
“Ngươi nói thẳng rời núi như thế nào, đừng lắm lời như vậy.”
“Ta chưa từng rời núi, không biết.”
“Ngươi chưa từng rời? Ngươi lớn như vậy cũng chưa từng rời?”
“Ừm.”
“Nhưng ta phải về nhà.”
“Ồ... Ta hỏi thôn trưởng một chút. Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi. Đúng rồi, ngươi tên gì?”
“Ngươi cứ gọi ta...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280310/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.