“Sư phụ!”
Bỗng nhiên có một tiếng hô to.
Phốc!
Long Thiên Vân quỳ mạnh xuống đất, mắt cũng đỏ lên, có nước mắt. Hắn nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng, hô, “Sư phụ, con sai rồi! Thiên Vân sai rồi!”
Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt cũng bị dọa nhảy dựng, một đại đồ đệ này của hắn lại lần nữa đột phá nhận biết của mình đối với gã! Vốn đã sớm thất vọng với gã, nhưng hiện tại đã không đơn giản là thất vọng nữa, mà là hoàn toàn hết chỗ nói rồi đối với Long Thiên Vân này, con người, không thể vô sỉ đến mức này.
“Cút ra ngoài!” Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên vung tay áo.
Oành ——
Một lực lượng vô hình nháy mắt bao phủ bao gồm nam tử áo bào vàng Sa Hổ, Long Thiên Vân cùng với các thủ hạ bên ngoài vân vân, xoát, nhóm người này đều biến mất không thấy.
...
Ở trong một thành bảo hào hoa xa xỉ của Bạch Giang thành, diện tích hơn hai dặm, so với Tuyết Thạch thành bảo còn lớn hơn một vòng. Ở trong toàn bộ quận thành phủ đệ cũng khổng lồ như thế, có thể thấy được quyền thế. Nơi này là Xích Diễm bảo!
Xích Diễm bảo, trên một giáo trường hộ vệ bình thường luyện binh tụ tập bỗng dưng một đám người xuất hiện, đồng thời còn có một đàn ngựa cũng bỗng dưng xuất hiện.
Long Thiên Vân vẫn quỳ trên mặt đất, Sa Hổ cũng có chút sững sờ, các binh sĩ kia cùng với một đàn ngựa đều kinh ngạc, sau đó đều là một mảng xôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280216/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.