Từ lúc trước vừa mới bắt đầu đau khống chế không được thân thể muốn lăn lộn, đến hiện nay, nhiều nhất dưới cực hạn đau đớn cơ bắp rất nhỏ của thân thể ngẫu nhiên run rẩy không khống chế được.
Đây đều là ý chí áp chế.
“Chủ nhân.” Nam tử áo bào tro dựa vào lan can nhàn nhã uống rượu lập tức đi tới, thấp giọng nói.
“Đao Khách, không cần để ý tới ta.” Đông Bá Tuyết Ưng nói xong liền đi hướng dưới lầu.
Đao Khách, chính là lão ngũ trong ‘Ngũ ảnh’ thần giới chiến binh.
Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu hành tẩu bên ngoài, có một số tục sự rườm rà cũng cần thủ hạ, cho nên liền dẫn theo con vượn sương trắng cùng Đao Khách yếu nhất!
...
Đi xuống cầu thang, dọc theo cửa sau tửu lâu, liền tiến vào sân một tòa phủ đệ.
Nơi này chính là chỗ ở của Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu hơn mười năm qua.
“Hây!”
“Da!”
Từng thanh âm thanh thúy vang lên.
Đông Bá Tuyết Ưng mang theo nụ cười, tiến vào một cái luyện võ trường, trong luyện võ trường đang có một đám người đang luyện thương pháp, nhỏ chỉ sợ mới sáu bảy tuổi, thương pháp múa lên cũng có chút thú vị. Mà lớn nhất thì hơn hai mươi, thi triển khí độ bất phàm.
“Sư phụ.” “Sư phụ.”
Sau khi Đông Bá Tuyết Ưng đã đến, bọn họ đều dừng lại vội hô.
“Các ngươi tiếp tục, không cần để ý tới ta.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười. Bởi vì mình dạy thương pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280213/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.