“Tuyết Ưng sư huynh, Dư sư tỷ, nhìn thấy hai người các ngươi có thể ở cùng nhau, ta thật sự rất vui vẻ, ta cạn trước.” Viên Thanh bình thường nói rất ít, lại chủ động khó được ngửa đầu uống rượu.
Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu đối với tiểu sư đệ này cũng rất có hảo cảm, đều hàn huyên thêm với hắn vài câu, Viên Thanh hiển nhiên có chút kích động.
“Tuyết Ưng sư đệ, Tĩnh Thu sư muội.” Thanh âm dịu dàng kia vang lên, chính là Trác Y.
Dư Tĩnh Thu tựa cười mà không cười nhìn thoáng qua Đông Bá Tuyết Ưng.
Trác Y, có ý đối với Đông Bá Tuyết Ưng, ở trong nhóm người Xích Vân sơn thế giới này cũng không phải là bí mật.
“Nhìn thấy hai người các ngươi cùng một chỗ, thật sự rất tốt, sư tỷ cũng kính ngươi một ly.” Trác Y nói. Tâm tư nàng rất phức tạp, đối với người trẻ tuổi trước mắt, nàng từng hâm mộ thiên phú tài hoa của hắn, ở lúc hắn bị Tư Không Dương quan chủ răn dạy, nàng cũng chỉ đứng nhìn từ xa. Nhưng về sau quật khởi, nàng cũng từng mưu toan theo đuổi tiếp, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng mặc kệ là chói mắt hay là thất vọng, đều giữ khoảng cách đối với nàng.
Nay nhìn hắn vô cùng chói mắt lại thành một phế nhân, thậm chí tuổi thọ cũng có hạn, Trác Y cũng tiếc nuối.
Dù vậy, Trác Y cũng đang thầm nghĩ... Nếu có thể gả cho hắn, mặc dù chỉ có một hai trăm năm, nhưng có thể trở thành thê tử của người địa vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280211/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.