Thanh niên béo vốn ở một bên xem náo nhiệt cũng dại ra, trừng lớn mắt.
Lão giả cô đơn ngẩng đầu nhìn thuyền hoa bên cạnh, cùng với hai tên con em quý tộc trên thuyền hoa.
Chỉ một cái nhìn.
“Ai da!”
Thuyền hoa bởi vì sóng nước lung lay, thanh niên cao gầy ở mép boong thuyền lập tức lảo đảo một cái, trực tiếp ngã xuống, ‘Phốc!’, bọt nước văng khắp nơi. Mà thanh niên béo ở một bên cũng nhoáng lên một cái té ngã, miệng cũng ngã vỡ ra.
Trong lòng thanh niên béo khiếp sợ vô cùng nhìn lão giả cô đơn kia, vừa rồi dòng nước xuyên qua lão giả bọn họ lại như xuyên qua hư ảnh. Hắn cũng thấy rõ, hắn lập tức đoán đã đụng phải đại nhân vật: “Chu huynh hắn dùng nước sông hất thì ngã xuống sông, ta vừa rồi nói láo mấy câu, liền ngã vỡ mồm? Hơn nữa tựa như tất cả đều rất tự nhiên, giống như thật là bởi vì ngã, vừa vặn miệng ngã rách.”
Càng nghĩ hắn càng hoảng sợ.
Ngay tại giờ khắc này ——
Đông Bá Tuyết Ưng ở trong hư giới, ở sâu trong lòng đất ngoài ngàn dặm bay qua.
Tay cầm đao khắc của lão giả cô đơn vốn trêu đùa hai tiểu gia hỏa hơi khựng một chút, khẽ cau mày. Hắn quay đầu nhìn phía sau, ánh mắt chính là hướng phía Đông Bá Tuyết Ưng nhìn lại! Giờ phút này Đông Bá Tuyết Ưng cách hắn ngàn dặm, khoảng cách ngàn dặm, còn chưa tới trong phạm vi tra xét của Đông Bá Tuyết Ưng, tự nhiên không biết lão giả cô đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ung-linh-chu/3280168/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.